Người Trình Dao Dao ướt ũng  trong nước sông, cả  cô chật vật mất mặt, cô    lén  Tạ Tam.
Tạ Tam : “Đừng ,  nhận  với cô.  hái dâu cho cô nhé? Cô  ăn quả  đào ? … Đừng .”
Trình Dao Dao  lớn tiếng hơn: “Anh  ,    em!”
Đôi mắt hẹp dài của Tạ Tam mở to, cuối cùng  cũng phản ứng kịp,  vội vàng  đầu sang chỗ khác: “   cô, cô… cô   .”
Trình Dao Dao cắn răng, cô cố ý : “Em   dậy , chân em đau.”
Tạ Tam : “Trật chân ?”
Trình Dao Dao  từng chữ: “Hình như  rắn cắn.”
Bả vai của Tạ Tam run lên.
Trình Dao Dao lập tức mừng thầm, cô vươn tay về phía : “Dù  em cũng   dậy .”
Bàn tay nhỏ nhắn  trong lòng bàn tay thô ráp, Tạ Tam nhẹ nhàng ôm cô lên giống như nâng một bông hoa ẩm ướt trong đêm hè  trong lòng.
Lúc hai bàn tay chạm  , chẳng hiểu  trong lòng hai   nhảy lên sinh  cảm xúc rung động và vui vẻ khó  nên lời.
Tạ Tam để Trình Dao Dao   gốc cây, cô  rời khỏi vòm n.g.ự.c rắn chắc ấm áp liền lạnh run . Tạ Tam khoác áo choàng ngắn lên cho cô,  hình cao lớn mang theo cảm giác áp bức  .
Trình Dao Dao còn  tỉnh táo, cô  Tạ Tam nắm chặt cổ chân của cô kéo về phía về ,  thơ ấm áp như  như  phả  mu bàn chân của cô.
“Anh… Anh  gì ?” Cả  Trình Dao Dao run lên, ngón chân nhỏ nhắn cuộn .
Tạ Tam : “Không  cô  rắn cắn ? Không  vết thương.”
“Chắc là ảo giác,   chân em  đau!” Trình Dao Dao dùng sức rút chân về, cô mạnh miệng , gương mặt nóng hổi, ánh mắt  loạn.
Tạ Tam   gì thả tay     .
Trình Dao Dao : “Anh   đây!”
Tạ Tam  , đôi mắt hẹp dài nheo  lộ  sự bất dắc dĩ. Cô  thể phiền toái hơn nữa ?
Trình Dao Dao dùng hành động thực tế  cho  , cô  thể!
Nắng chiều càng lúc càng nóng, ánh sáng bao phủ đồng ruộng. Tạ Tam  biểu tình  cạnh bờ sông, trong bụi cỏ phía  thỉnh thoảng truyền  thanh âm mềm mại: “Tạ Tam, quần áo phơi khô ?”
“Chưa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-989.html.]
“Em  khát.”
Tạ Tam vặn nắp bình nước  vòng tay đưa  phía .
Một lát , cô  gọi: “Tạ Tam.”
Tạ Tam   trả lời, hai mắt  chằm chằm mặt nước.
“Tạ Tam, Tạ Tam, Tạ Tam!”
Cuối cùng Tạ Tam cũng  đầu ,  suýt nữa nhảy dựng lên, gương mặt đỏ bừng: “Cô! Cô đừng  đây!”
Trình Dao Dao   , tiếng xột xoạt phát  từ  bụi cỏ, cô thò nửa gương mặt , đôi mắt hoa đào cực kỳ tủi : “Sao   để ý đến em, em còn tưởng   .”
Tạ Tam nhắm mắt nhận mệnh: “  ,  sẽ  để cô ,  lời .”
Lúc  Trình Dao Dao mới ngoan ngoãn  xuống. Cô chỉ sợ Tạ Tam để cô  một ,    như ,…Thật là.
Trình Dao Dao  bên  đống rơm,   cô mặc áo choàng ngắn của Tạ Tam, ánh nắng và mùi cỏ cây vây quanh cô, Trình Dao Dao giống như bánh Tết hòa tan trong ánh nắng, trong lòng cô  mềm mại  ngọt ngào.
Trình Dao Dao : “Tạ Tam, lát nữa  hái dâu cho em ăn nhé.”
Bên trong ánh nắng, giọng  của Tạ Tam mang theo nhiệt độ: “Được.”
“Ngày mai   ăn bánh ngô em mang cho .”
“Được.”
“Không  hung dữ với em nữa.”
“Được.”
“Em  ở nhà .”
 “…Không .”
Tạ Tam  xong, thần kinh  kéo căng,  chờ bao yếu ớt nổi điên.  Trình Dao Dao    gì, Tạ Tam cảm thấy rối rắm.
Có   từ chối dứt khoát quá ? Cô tủi  ?
Ở  bụi cỏ, Trình Dao Dao giơ bàn chân lên, mu bàn chân trắng nõn phát sáng  ánh nắng, bên   hai dấu răng hồng hồng.
Cô nhếch khóe môi nghĩ thầm: Không  do  quyết định nha.