Trong trận lũ cả đời khó gặp một   năm đó, Lục Thanh Đường vì cứu hai đứa bé mà  núi đá sụp đổ đè lên , đôi chân rắn chắc  đập nát.
Binh lính cấp  gào  xông lên nhưng   quát lùi : “Dẫn  dân rút lui mau! Nơi  sắp sập , đây là mệnh lệnh!”
Cơn lũ ở phía xa gào thét tiến đến, mấy binh lính   cúi chào   dẫn  dân rút lui.
Lục Thanh Đường ho  máu, bàn tay dính đầy m.á.u thịt sờ lên mặt dây chuyền ở cổ.
Đó là một viên đạn bằng sắt, binh lính ở tiền tuyến đều  một viên, bên  khắc tên và chức vụ để  khi c.h.ế.t  thể phân biệt t.h.i t.h.ể trả về cho gia đình.
Lục Thanh Đường nghĩ  sống 30 năm một  một , 2 năm  ông già cũng    tức c.h.ế.t ,   ai sẽ đến nhặt xác .
Vào thời khắc cuối của cuộc đời, Lục Thanh Đường  cơn lũ cuồn cuộn ở phía xa lao đến núi đá,  mắt  hiện lên đôi mắt nai con ngượng ngùng.
Hóa   khi chết, chuyện cũ sẽ hiện   mắt như đèn kéo quân.
Đó là  đầu tiên Tạ Phi đến Bắc Kinh tìm .
Hôm đó  và một đám bạn  uống rượu ăn cơm ở quán Lão Mạc, bọn  ồn ào đến mức khách khứa xung quanh  trợn mặt , nhưng   ai dám  gì.
Bọn  là chúa tể bướng bỉnh ở 4 cổng ngoại thành Bắc Kinh và 9 cổng nội thành Bắc Kinh,  lưng bọn  còn  ông cha đạt   nhiều chiến công. Mọi chuyện   đều bôi đen hết huy chương quanh vinh sáng chói của bố .
Hắn và   vốn là chỗ bẩn trong hồ sơ chính trị của bố .
Hôm đó Lục Thanh Đường uống  nhiều, lúc  say khướt   cửa, một cô gái xinh  ôm chặt cánh tay .
Hắn  thấy tiếng bạn bè bàn luận: “Nhìn kìa, cô gái  xinh ghê!”
“Cậu coi trọng ? Anh Lục của chúng  còn  lên tiếng  ! Anh Lục,   cô gái  .”
“Cậu biến ! Anh Lục của chúng   Lí Điềm Điềm .”
Cô gái   nhớ rõ mặt mũi  cạnh  giận dỗi mắng một câu, cô  dùng giọng nhẹ nhàng dịu dàng phàn nàn với .
Lúc đó Lục Thanh Đường mới 19 tuổi  mang danh đa tình, bây giờ nghĩ   ngây thơ  buồn .
Lục Thanh Đường thuận miệng dỗ dành cô gái bên ,  uể oải  thoáng qua chỗ   em chỉ,  hình mảnh khảnh   bậc thang quán Lão Mạc, cô gái đang ngửa đầu  ngây ngốc  .
Gương mặt trắng nõn chui trong khăn quàng cổ, chỉ  đôi mắt  cũng  thể thấy rõ vẻ  đó.
Mấy  bạn đểu ồn ào  chuyện với cô, cô gái  một đám  đầy mùi rượu dọa sợ, cô co rúm   trốn tránh nhưng  chạy , cô vẫn  chằm chằm Lục Thanh Đường.
Đôi mắt   đáng yêu  ngây thơ vô tội    nhớ  mấy chuyện cũ   nhắc đến.
Lí Điềm Điềm ồn ào kéo tay    càng bực bội.
Lục Thanh Đường  hứng thú : “Mấy  ăn no rửng mỡ ? Đừng dọa con gái nhà  .”
“Được, ,  Lục lên tiếng , chúng   thôi.” Đám bạn đểu  xuống bậc thang  chia  mỗi  một ngả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-994-ngoai-truyen-3-luc-thanh-duong-va-ta-phi.html.]
Bọn họ đều  nhà, chơi đến đêm cũng  về nhà, họ  giống Lục Thanh Đường. Lí Điềm Diềm dính nửa ngày  cũng .
Lục Thanh Đường  một   ánh đèn đường,  cảm thấy nhàm chán liền rút một điếu thuốc  hút, bỗng nhiên cánh tay  chạm .
Từ nhỏ Lục Thanh Đường   huấn luyện cộng thêm việc say rượu,  nhạy cảm vặn ngược tay của  : “Muốn c.h.ế.t !”
“Á!” Tiếng kêu nho nhỏ phát  giống như con chim tước mắc  lưới.
Lục Thanh Đường nhận   đang vặn tay một cô gái, cách áo bông cũng  thể cảm nhận  khung xương nhỏ nhắn . Hắn kéo khăn quàng cổ   mặt xuống, gương mặt cô đỏ ửng chảy đầy nước mắt.
Không thể nghi ngờ đây là gương mặt xinh xắn đáng yêu mang theo vẻ  của vùng sông nước Giang Nam.
Lục Thanh Đường nghi ngờ  uống nhiều quá: “Sao  là cô?”
Tạ Phi cắn môi  thút tha thút thít: “Tay em đau quá…”
Lục Thanh Đường hút một   bỏ tay . Hắn kiểm tra cánh tay cho Tạ Phi: “Đừng  nữa, cánh tay  gãy ,   dùng nhiều sức.”
Lục Thanh Đường dẫn cô   quán Lão Mạc,  đó gọi một cốc sữa bò nóng và một cái bánh ga tô nhỏ cho cô.
Tạ Phi cầm cốc uống từng hớp sữa bò nóng, nửa ngày  cô mới hết run rẩy, lông mi đen nhánh  ánh đèn chớp chớp  lòng  ngứa ngáy.
Lục Thanh Đường chống đầu  cô, gương mặt trắng nõn ửng đỏ, Tạ Phi quá ngượng ngùng, quá yếu đuối, cô còn mang theo vẻ quyến rũ  mê hoặc lòng .
Đợi Tạ Phi uống xong cốc sữa bò, đôi mắt nai con  ,  mới mỉm  : “Cô đến Bắc Kinh thế nào ,   cùng cô ?”
Tạ Phi nghĩ câu   là quan tâm cô, mặt cô đỏ lên, cô tự hào : “Một  em đến đây.”
Lục Thanh Đường  hút thuốc tiếp. Hắn  gương mặt xinh  ngây thơ của Tạ Phi, trong lòng  nổi lên ý ,  cô  thể bình an đến Bắc Kinh ? Người nào thấy cô đều sẽ coi cô là một con mồi ngon lành.
Lục Thanh Đường đẩy bánh ga tô xinh xắn đến  mặt cô: “Ăn cơm tối ?”
Tạ Phi lắc đầu: “Em ăn một bát mì trộn tương  xe .”
Lục Thanh Đường thanh toán dẫn Tạ Phi  ngoài. Hắn xách cái túi của Tạ Phi, bên trong chỉ  mấy bộ quần áo để  đổi.
Hai  một  một    đường,  cồn trong  Lục Thanh Đường nổi lên,  mở cúc áo cũng  thấy thoải mái hơn, cả đường     gì.
Lục Thanh Đường dẫn Tạ Phi đến chỗ ở của ,  lấy chìa khóa mở cửa: “Tối nay ở tạm đây một đêm .”
Hắn  hỏi mục đích Tạ Phi đến đây,  cũng  hỏi cô   gì,  chỉ đưa cho cô một chỗ dừng chân để cô   ở một  bên ngoài.
Lục Thanh Đường bật đèn lên,   đầu  nhưng  thấy Tạ Phi  theo .
Đôi mắt   rưng rưng chảy nước mắt.
Cô gái nhỏ im lặng , nước mắt lăn dài  mặt  chảy dọc xuống cằm  lòng  bực dọc, trong lòng  đau nhói giống như  một vật sắc nhọn chọc .
Thật sự phiền phức mà. Tạ Phi  giống mấy cô gái  trêu chọc lúc .  cô gái  chỉ  đùa giận dỗi mắng yêu, cô gái nào cũng là yêu tinh, mấy cô gái đó sẽ nghĩ đủ biện pháp quấn lấy Lục Thanh Đường.
 Tạ Phi  giống họ.