12.
Theo nguyên tác gốc trong truyện, Dư Mặc Mặc vốn chỉ là  lỏm  chuyện nhà họ Dư đang tìm  con gái ruột,  mới nảy sinh lòng tham.
Cô  tự xăm lên  gáy một hình bướm giả mạo vết bớt bẩm sinh,  mua chuộc bác sĩ xét nghiệm,  giả báo cáo ADN, nhờ đó mà lừa gạt tất cả  , chiếm lấy  phận thiên kim của Dư gia.
Còn con gái ruột thực sự của ba  , lúc  vẫn đang ở sàn đấu boxing, dùng nắm đ.ấ.m trả nợ cờ b.ạ.c  cho cha nuôi.
Dư Mặc Mặc, mới là kẻ thật sự cướp lấy cuộc đời  khác.
Dù xăm hình   đến , cũng   vết bớt tự nhiên.
Bớt là thứ trời sinh.
Còn hình xăm thì  dặm  liên tục mới giữ  màu sắc đậm nét.
Chỉ cần tóm  lúc cô   dặm hình xăm, là  thể vạch trần  danh phận giả dối .
13.
Trước khi  phận của Dư Mặc Mặc  bóc trần, chuyện cô  thuê  phóng hỏa  bất ngờ  phanh phui .
Hóa , trận hỏa hoạn kỳ lạ ở phim trường hôm đó, chính là do Dư Mặc Mặc móc nối với  trong tổ đạo cụ, cố ý châm lửa  thiêu c.h.ế.t !
Sau khi cho  nghỉ dưỡng thương, đạo diễn Trương  âm thầm điều tra vụ việc. Anh   thể chấp nhận một đoàn phim chuyên nghiệp  xảy   nghiệp dư như " kiểm soát  lửa".
Không ngờ,  theo manh mối,     chuyện động trời.
Anh trai bên tổ đạo cụ,  đầu  chuyện thất đức như , cho nên   hỏi   lóc khai sạch, quỳ lạy xin đạo diễn tha mạng.
Trương đạo diễn nghĩ mãi: cho dù  chỉ là con nuôi, thì cũng là con nuôi của nhà họ Dư. Chọc giận   , chọc giận nhà họ Dư thì đúng là tự tìm đường chết.
Huống hồ  , hai  liên quan đều là con nhà họ Dư - một  là con gái ruột, một là con gái nuôi. Con ruột  g.i.ế.c con nuôi, ai dám tự ý quyết định?
Vì  Trương đạo diễn đích  dẫn theo tổ đạo cụ đến xin ,   nhà  cúi đầu nghiêm túc: “... Là  quản lý  nghiêm, mới để Tiểu Khả  thương.”
“Chuyện  quá nghiêm trọng,   yêu cầu  bộ đoàn giữ im lặng,  để lộ  ngoài.  vẫn  đến thông báo với hai vị một tiếng.”
“Hai vị xem...  cần báo cảnh sát ?”
Nghe , cô  bắt đầu run rẩy  ngừng, vội vàng ôm lấy tay , lí nhí cầu xin: “Mẹ ơi, con  ... con    tù!”
“Là... là tên đạo cụ  bịa đặt vu khống con! Là... là Dư Khả tự biên tự diễn, bày  chiêu ‘khổ nhục kế’ để cướp tình thương của cha !”
Cô  như vớ  cọng rơm cứu mạng, chỉ tay  mặt  mà gào lên: “Dư Khả! Tại  chị  hại ?!”
14.
Người suýt nữa  thiêu sống, là .
Thế nhưng trong phòng khách lúc ,  lời xin ,  lời cầu tình - đều   dành cho .
Tất cả ánh mắt, lời ... đều hướng về phía ông bà Dư đang   ghế sô-pha, đợi họ quyết định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-vao-truyen-gia-that-thien-kim-tro-thanh-con-gai-nuoi-the-than/chap-4.html.]
Không ai thèm quan tâm,  sống  chết.
 bật , lạnh như băng.
“Đủ !” Ba  đập mạnh tách  xuống bàn, “Thật quá nực ! Chút chuyện nhỏ mà   to đến mức ? Còn thể diện của nhà họ Dư chúng  để  nữa?!”
“Dư Khả, ba thấy con càng ngày càng quá đáng, đến cả mạng sống của  cũng  thể đem  diễn trò hãm hại em gái, con đúng là độc ác đến mức  tưởng!”
  họ thiên vị.   ngờ, thiên vị đến mức .
Chỉ một câu của ông,  định tội  là "tự đốt  để vu vạ  khác".
Lúc  nếu  thật sự đề nghị báo cảnh sát, e rằng   đưa , cũng chỉ  thể là .
 siết chặt tay, giọng khàn khàn: “Ba thật sự tin... là con tự đốt  ? Rằng con  thiêu c.h.ế.t chính  để hại em gái?”
Cả ba lẫn  đều né tránh ánh mắt .
Mẹ  vỗ lưng Dư Mặc Mặc an ủi,  nghiêm giọng  với : “Dư Khả, con là chị, thì   nhường nhịn em. Chuyện  xảy  , đào sâu  gì nữa?”
Trạm Én Đêm
15.
“Huống chi, con vốn dĩ chỉ là con nuôi. Được  Mặc Mặc hưởng vinh hoa suốt mười mấy năm, bây giờ còn  đẩy nó  tù, con  thấy quá đáng ?!” Giọng  càng lúc càng to, cuối cùng gần như biến thành tiếng quát gắt gỏng.
  im ở giữa phòng khách,   gì cả, nhưng  trở thành tâm điểm chỉ trích.
Trong mắt họ,  là đứa con gái độc ác, ganh tị với em gái ruột, tìm  cách giành giật tình thương.
 thực sự  còn sức mà tranh cãi, cũng  còn nước mắt để rơi. Chỉ khẽ gật đầu: “Được thôi.   truy cứu nữa. Các    , thì coi như   .”
Không  cả nữa .
16.
Kỳ nghỉ một tuần còn  hết, nhưng   thu dọn hành lý từ sớm, chuẩn    đoàn phim.
So với cái nhà ... ở  phim trường giữa núi non heo hút còn thấy vui vẻ hơn.
Lần nữa trở về,  phát hiện phòng    nâng cấp từ phòng bình dân của nhà trọ, thành phòng suite hẳn hoi ở khách sạn  địa phương.
Cửa phòng còn  hai  vệ sĩ  gác nghiêm túc.
“Ô Mông sơn liền núi tiếp mây~” Điện thoại vang lên, là cuộc gọi từ  trai.
Câu đầu tiên của   là: “Anh  sắp xếp cho em một đội vệ sĩ mới . Sẽ  để chuyện cũ lặp  nữa.”
Câu thứ hai thì như tảng đá giáng thẳng xuống đầu: “Vì , Dư Khả, liệu cái miệng  cho ,    linh tinh bên ngoài. Không  bôi nhọ Mặc Mặc,  rõ ?”
Nghe rõ , hai tai  rõ hơn cả loa phóng thanh.
Chỉ mong  , khi  tận mắt  thấy  phận giả mạo của Dư Mặc Mặc, vẫn còn đủ can đảm   những lời “chính nghĩa” như thế.