“Em em bé.” Vương Tiểu Thanh cũng bắt đầu lười biếng, tiếp tục sách.
Lần Trương Vũ ăn cơm xong liền về, ở .
Mỗi ngày Vương Tiểu Thanh đều theo thói quen, tiên gian dọn dẹp. Vương Tiểu Thanh suy nghĩ xem chuyện gian , khi nào cho Trương Vũ thì thích hợp. Đợi đến khi cả hai phân là em, đợi đến khi kết hôn. Nghĩ tới nghĩ lui, Vương Tiểu Thanh liền ngủ .
Từ khi Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ thành đôi, Trương Vũ bắt đầu công khai việc cho Vương Tiểu Thanh.
Bây giờ, bình thường nếu bận, đội trưởng thường sắp xếp cho cô bốn công điểm, công việc đồng áng thì năm công điểm.
Mỗi ngày, Trương Vũ việc cho cô hai công điểm, cô bảo Trương Vũ dừng nữa, tự cô thể , nhưng Trương Vũ , vẫn theo ý . Cứ như , đều hai họ đang hẹn hò.
Vài ngày , chứng nhận công việc của Vương Mộng Mộng đến, Vương Mộng Mộng với trưởng thôn và đội trưởng lên thị trấn mua vé tàu.
Lại cách một ngày, trưởng thôn đến điểm thanh niên tri thức, đưa thông báo nhập học cho Chương Giang Bắc và thông báo với Hoàng Cẩm rằng việc Chương Giang Bắc học là quyết định của tất cả cán bộ trong thôn.
Trong lòng Hoàng Cẩm cảm thấy bất công, nhưng gì bây giờ, oán trời công bằng, oán gia cảnh ?
Oán cái gì cũng vô dụng, hiện giờ điểm thanh niên tri thức chỉ còn một ở, như thật bao, Hoàng Cẩm tự an ủi chính .
Một nhà ba Nhị Cẩu chuyện Vương Mộng Mộng trả tiền cho Trương Hồng Châu, khi tin Vương Mộng Mộng sắp trở về thành phố liền lo lắng.
Bọn họ trực tiếp đến điểm thanh niên tri thức gây sự, Vương Mộng Mộng đang thu dọn hành lý, sáng mai tàu khởi hành, Chương Giang Bắc cũng đang thu dọn hành lý, tháng chín khai giảng, cũng sắp đến , tiên về nhà.
“Vương Mộng Mộng, cô đây!”
Giọng đanh thép của Nhị Cẩu xuyên thấu cả điểm tri thức, Chương Giang Bắc thấy nhưng xen việc của khác, vẫn tiếp tục thu dọn hành lý của .
Vương Mộng Mộng trong lòng nghi ngờ, trả tiền , bọn họ đến nữa.
“Chuyện gì?” Vương Mộng Mộng một nhà ba của Nhị Cẩu, thật sự chút sợ hãi, bản cô chắc đánh .
“Nghe ngày mai cô sẽ trở về thành phố, như thế nào, định trốn nợ chúng ?” Nhị Cẩu nhảy .
“ , cô trở về thành phố , chúng đòi tiền?” Mẹ Nhị Cẩu đồng tình với quan điểm của con trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-127.html.]
“Mấy ít ở chỗ ngậm m.á.u phun , đưa tiền bồi thường cho Trương Hồng Châu , mấy xem, đây là biên nhận, lúc đó trưởng thôn cũng mặt.”
Vương Mộng Mộng ngờ gia đình bọn họ vô như , cũng may trưởng thôn giúp lấy biên nhận, nếu cho dù lý cũng .
Gia đình Nhị Cẩu nhặt giấy biên nhận lên, Nhị Cẩu và chữ, nhưng cha Nhị Cẩu chữ, khi xem qua gật gật đầu.
“Trên đó chữ ký của trưởng thôn và Trương Hồng Châu, sai.”
Gia đình Nhị Cẩu , chạy trối chết, Vương Mộng Mộng còn đuổi theo chửi hai tiếng.
Một nhà ba Nhị Cẩu về đến nhà, liền tìm Trương Hồng Châu tính sổ.
Trương Hồng Châu giường nửa tháng, mỗi ngày Nhị Cẩu mang đồ ăn cho cô , nhưng chỉ hai ngày đầu là ăn ngon, mấy ngày chỉ là bánh ngô.
Trong lòng Trương Hồng Châu cũng thoải mái, càng thêm quyết tâm rời .
“Trương Hồng Châu, cô nhận một trăm đồng của Vương Mộng Mộng ?” Nhị Cẩu xông chất vấn, Trương Hồng Châu giật nảy .
“Phải, ?” Trương Hồng Châu đoán bọn họ gặp Vương Mộng Mộng, chối cũng thể chối .
“Vậy tại cô cho chúng , cô định nuốt riêng tiền ?” Nhị Cẩu xuất hiện.
“Số tiền là tiền bồi thường cho khi sảy thai, tất nhiên là do giữ, sảy thai là , đau đón cũng là . Ngay cả trưởng thôn cũng công nhận tiền là của , nếu tại Vương Mộng Mộng trả tiền cho mấy mà cô trả cho .”
Trương Hồng Châu với dáng vẻ đạo mạo, sách mách chứng, cuối cùng còn đem trưởng thôn .
Một nhà Nhị Cẩu á khẩu trả lời , cha Nhị Cẩu thở dài rời , cưới về một phá gia như .
Mẹ Nhị Cẩu lườm Trương Hồng Châu một cái, ngờ cô hổ như .
Nhị Cẩu Trương Hồng Châu nhưng trong lòng vẫn ôm hận.
Quả nhiên, ngày hôm Trương Hồng Châu giường mà ai đoái hoài tới, ai mang cơm cho cô .
Trên bàn ăn, ba ăn ngon lành, thật Nhị Cẩu chút do dự.