Lại Lưu Thải Hồng, bà việc ở nhà xưởng trưởng Ngô mấy ngày, phát hiện ở trong cái nhà , nếu sống ở đây, nên lấy lòng ông bà Ngô, mà là lấy lòng bà cụ.
Vì mỗi ngày Lưu Thải Hồng đều nẫu mỗn ăn mà bà cụ thích, bà cụ thích ăn đồ mềm.
Lưu Thải Hồng nấu thịt kho tàu, sườn hấp, đều mềm nhũn rời cả xương, bà cụ ăn hài lòng.
Trong lòng Lưu Thải Hồng chút lo lắng về Vương Mộng Mộng, mấy ngày gọi điện, chắc Vương Mộng Mộng lên đường.
Trong lòng Lưu Thải Hồng cũng chút xúc động, hơn nửa năm gặp con gái, gầy , chắc chắn là gầy , nghĩ đến đây thôi, mắt Lưu Thải Hồng đỏ hoe.
Chờ con gái định xong, Lưu Thải Hồng cũng sẽ yên tâm hơn, Lưu Thải Hồng tăng tốc nấu ăn, bọn họ sắp tan .
Buổi tối khi xong việc nhà, Lưu Thải Hồng chuẩn rửa chân lên giường ngủ, cả ngày dù việc nặng, chỉ nấu ăn dọn dẹp, nhưng suốt ngày ngừng nghĩ.
“Cốc cốc cốc~” Vương Mộng Mộng nhẹ nhàng gõ cửa, địa chỉ trong thư của Lưu Thải Hồng là ở đây, ngôi nhà thật sang trọng, nếu ở trong ngôi nhà như thì mấy.
Lưu Thải Hồng tiếng gõ cửa, còn nghĩ nhầm, qua cửa sổ, trông giống con gái .
Lưu Thải Hồng vội vàng bỏ xô nước , ngoài mở cửa.
“Mộng Mộng, là con ?” Lưu Thải Hồng Vương Mộng Mộng ánh đèn đường, rõ lắm, Vương Mộng Mộng gầy hơn khi xuống nông thôn một chút, cũng đen hơn.
“Là con, , con về .” giọng Vương Mộng Mộng nghẹn ngào, cuối cùng cũng về , sắp hết khổ .
Lưu Thải Hồng mở cửa , hai con ôm .
“Con ăn cơm , Mộng Mộng?” Lưu Thải Hồng nhớ con gái xuống tàu, chắc ăn cơm.
“Chưa ơi, con đói quá, cơm tàu quá đắt, con nỡ mua.” Vương Mộng Mộng sờ sờ cái bụng lép xẹp.
“Vào , mau , may mà buổi tối còn dư ít cơm.” Buổi tối vốn dĩ Lưu Thải Hồng nấu cơm cho xưởng trưởng Ngô và bà Ngô, nhưng hai họ bận việc trở về ăn cơm.
Lưu Thải Hồng dẫn Vương Mông Mông nhà. đưa con gái phòng bếp. sơ quấy rầy đến những khác.
Vương Mộng Mộng ăn hết cơm còn dư, cuối cùng cũng ăn no.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-129.html.]
“Mẹ, con ăn no .” Vương Mộng Mộng đặt bát đũa xuống, sờ sờ cái bụng tròn vo.
Lưu Thải Hồng Vương Mộng Mộng ăn cơm như c.h.ế.t đói đến nơi, đây như , chắc hẳn ở quê đói khát lắm, ánh mắt Lưu Thải Hồng tràn đầy thương xót.
“Mộng Mộng, tắm rửa , hôm nay ở đây ngủ nhé, nhưng mà động tĩnh nhỏ một chút, đừng đánh thức bà cụ.”
Lưu Thải Hồng thấy thời gian cũng còn sớm, để con gái trở về một cũng yên tâm, nên cho con gái ở đây một đêm.
“Dạ, .” Vương Mộng Mộng vui vẻ, bao giờ tắm trong phòng tắm sang trọng như thế , lập tức lấy quần áo từ trong túi .
Trong lúc Vương Mộng Mộng tắm, Lưu Thải Hồng dọn dẹp nhà bếp, nhẹ tay nhẹ chân vì bà cụ ngủ sâu, thể quá lớn tiếng.
Lưu Thải Hồng trở phòng, Vương Mộng Mộng ở giường.
“Mộng Mộng, con còn ngủ?”
“Mẹ, cảm ơn giúp con trở về thành phố, ở nông thôn đáng sợ thế nào , lòng hiểm ác, con suýt chút nữa trở về .”
Vương Mộng Mộng nhớ đặt lên giường Nhị Cẩu, còn Nhị Cẩu sờ mó, nghĩ thôi thấy ghê tởm .
Vương Mộng Mộng kể chi tiết cho Lưu Thải Hồng , Lưu Thải Hồng phân tích kỹ lưỡng.
“Con gái, theo thì chuyện tám chín phần mười là do Trương Hồng Châu tính kế con. Đối với cô chính là vẹn cả đôi đường. Cô sinh con cho gã đàn ông , thể kiếm một trăm đồng, chừng cô sắp bỏ gã đàn ông đó”. Lưu Thải Hồng cảm thấy chuyện thực sự kỳ lạ.
“Còn Vương Tiểu Thanh nữa , cô tìm một gã quê mùa, con định tìm cô tính , nhưng gã quê mùa đó luôn canh giữ bên cạnh cô , nên con dám gì cả.”
Thực Vương Mộng Mộng tính trộm, nhưng cơ hội, ở điểm tri thức thì nhiều dễ chú ý, khi Vương Tiểu Thanh chuyển ngoài thì cửa luôn khóa .
“Nói đến con bé đỗ, hiện tại thời gian quan tâm đ ến nó, hiện tại nhiệm vụ quan trọng hơn. Con gái, con thấy căn nhà thế nào, con ở đây mãi ?”
Lưu Thải Hồng bắt đầu về kế hoạch lớn của .
“Muốn chứ , cách ?” Vương Mộng Mộng lập tức thấy phấn khích , nếu bản cô tiểu thư trong căn biệt thự thì bao.”
“Mẹ định tiên định ở đây, khi chiếm trái tim xưởng trưởng Ngô sẽ đuổi bà Ngô , sẽ là bà chủ nơi .” Lưu Thải Hồng với sự phấn khích, trong lòng bắt đầu ảo tưởng về tương lai của .
“Tuyệt quá , nhất định sẽ thành công.” Vương Mộng Mộng bắt đầu ngáp ngủ.