Tôi Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 151

Cập nhật lúc: 2025-07-07 11:59:34
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xưởng trưởng Ngô dậy đến nhà kho lấy hai hộp bánh quy.

"Đây cô Lưu, hai hộp bánh cũng thứ gì quý giá, nhưng chắc con gái cô sẽ thích. Cô cầm lấy. À, đúng , ngày mai cô nghỉ ngơi một ngày , hoặc cô nghỉ thêm mấy ngày cũng . Những ngày Tết, tiền lương sẽ tăng gấp đôi."

Xưởng trưởng Ngô trực tiếp đặt bánh tay Lưu Thải Hồng, nhớ chuyện tăng lương ngày Tết.

"Cảm ơn ông, nghỉ một ngày là đủ , cần nghỉ nhiều ngày như thế ."

Lưu Thải Hồng tới lượng tăng gấp đôi trong những ngày Tết, càng nghỉ. Bình thường việc cũng nặng, chỉ là chợ mua thức ăn, nấu ăn thôi.

Nửa năm qua, bà tiết kiệm hơn một trăm đồng, còn Vương Mộng Mộng, tiền lương mỗi tháng kiếm bao nhiêu đều tiêu hết sạch, bà kiếm thêm chút tiền cũng .

Tâm trạng Lưu Thải Hồng vui vẻ, mang bánh quy và thức ăn về nhà.

"Cốc cốc cốc ~ Mộng Mộng, về ."

"Mẹ, cuối cùng cũng về ." Vương Mộng Mộng nhanh chóng mở cửa, cô sắp đói c.h.ế.t .

"Đứa ngốc, đói cái gì mà đói, đây, hai hộp bánh là chú Ngô đặc biệt lấy cho con. Con ăn thử một ít , chỉ lấy thức ăn về thôi, lấy cơm, sẽ nấu cơm cho con."

Lưu Thải Hồng đưa bánh quy cho Vương Mộng Mộng, còn hộp cơm thì mang bếp, thức ăn mang về nguội, cần hâm nóng , hơn nữa cũng cơm.

Lưu Thải Hồng bếp, thấy ít gạo và bột mì, Lưu Thái Hồng nấu ngay một nồi cơm.

Ra ngoài thấy Vương Mộng Mộng sô pha ăn bánh quy.

"Mộng Mộng, thế nào, ngon ?" Lưu Thải Hồng quanh nhà bừa bộn, tiện tay dọn dẹp một chút.

"Ngon lắm ạ, đây là bánh quy ngon nhất mà con từng ăn."

Vương Mộng Mộng gật gật đầu, đưa một miếng bánh quy cho Lưu Thái Hồng.

"Không cần , ăn no .”

Lưu Thải Hồng nỡ ăn, để dành cho Vương Mộng Mộng.

"Mẹ, ngày mai nghỉ hả?"

Vương Mộng Mộng ăn ngon, nhà hàng bên ngoài đắt quá, lương một tháng ăn nổi mấy bữa. Cho nên hiện tại cũng tự nấu ăn, nhưng tay nghề của Vương Mộng Mộng thực sự quá kém.

"Ngày mai nghỉ, con ăn gì, đều nấu cho con."

Lưu Thải Hồng con gái gì khác, chỉ mê ăn uống.

"Cảm ơn , mau xem cơm chín , đợi lát nữa là con ăn no mất." Vương Mộng Mộng nhớ đến trong hộp cơm thịt.

"Được, sẽ xem ngay."

Lưu Thải Hồng thu dọn hết đống quần áo bẩn của Vương Mộng Mộng phòng tắm, lát nữa sẽ giặt.

Sau đó bếp múc cơm cho Vương Mộng Mộng, cơm chín, múc một bát lớn cho Vương Mộng Mộng.

"Đây, Mộng Mộng, giò heo ngon lắm, con ăn nhiều một chút." Lưu Thải Hồng mở hộp cơm , ba ngăn đều đầy ắp thịt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-151.html.]

"Vâng." Vương Mộng Mộng bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Lưu Thải Hồng giặt quần áo.

Ngày hôm . Phong Thu Loan

Vương Tiểu Thanh giường dậy, cũng nấu bữa sáng, liền mặc đồ ngủ gian, rửa mặt ăn bánh bao thịt trong gian.

Sau khi ăn xong, cô dọn dẹp gian, nên gieo trồng thì gieo trồng, nên thu hoạch thì thu hoạch.

Buổi trưa cũng nấu ăn, trong gian còn nhiều đồ ăn, đều tươi mới, nóng hổi

Ăn trưa xong, cô liền ngoài mặc áo bông, quần dày, hai đôi tất, một đôi đủ ấm.

Sau đó, cô đốt lửa bếp, bắt đầu sách.

Khoảng một giờ rưỡi đến hai giờ chiều, Trương Vũ đến.

"Tiểu Thanh, đến ."

Trương Vũ đẩy cửa , nhanh chóng đóng cửa , xuống bên bếp lửa hơ tay.

"Anh đến , bây giờ chúng xem chỗ căn cứ bí mật ?" Vương Tiểu Thanh tò mò.

"Ừm, đợi ấm tay chút . Anh quên đeo găng tay, lát nữa em nhớ đeo nhé."

Trương Vũ nắm lấy tay Vương Tiểu Thanh, hôn nhẹ lên tay cô.

"Biết ." Vương Tiểu Thanh rút tay , nhưng Trương Vũ nắm chặt quá.

Trương Vũ hơ tay xong, lấy từ tủ một đôi găng tay, đưa cho Vương Tiểu Thanh đeo .

"Đi thôi." Trương Vũ nắm tay Vương Tiểu Thanh ngoài.

Hai lên núi, ngang qua thôn, thôn làng yên tĩnh, đều ở nhà sưởi ấm.

Vương Tiểu Thanh một loại cảm giác thời gian trôi qua yên bình, thật cả đời sống như , bình dị và yên ả.

Mùa đông, ít hái rau dại, ven đường đều mọc ít rau dại, Vương Tiểu Thanh nghĩ đến mùa xuân sẽ lên núi hái chút rau dại về ăn thử.

"Trương Vũ, núi , mùa xuân liệu ở rừng trúc măng nhỉ?"

Vương Tiểu Thanh chút thèm măng. măng thể phơi khô hoặc ăn tươi đều ngon.

"Có chứ, nhưng ngon lắm. Em ăn ? Măng sẽ chút đắng, khó mà diễn tả ."

Trương Vũ thấy măng ngon tý nào, xào lên cũng tốn dầu.

"Ừm, em ăn. Em cách nấu măng ăn ngon hơn." Vương Tiểu Thanh nhớ chỉ cần ngâm măng sơ qua một chút là sẽ còn đắng và chát nữa.

"Vậy đến lúc đó sẽ dẫn em đào."

Trương Vũ nắm tay Vương Tiểu Thanh , cả hai càng càng xa, đến nơi Vương Tiểu Thanh từng đến, lẽ là sâu bên trong rừng.

Loading...