Tôi Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 157

Cập nhật lúc: 2025-07-08 14:25:31
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Tiểu Thanh cũng chọc .

Trương Vũ : "Em là của ."

Anh dậy, nhướng mày, "Hôn một cái?"

Vương Tiểu Thanh , nghiêm túc gật đầu: "Được."

Trương Vũ , tiến lên phía một bước, một cảm xúc dâng trào trong mắt , cuối cùng cũng thể kiềm chế nổi.

Một tay đỡ lấy gáy cô, hôn một cách mãnh liệt, nhưng động tác cắn môi tự chủ mà dịu dàng, mang theo sự trân trọng như trân trọng một báu vật.

Buổi chiều khi Vương Tiểu Thanh ngâm suối nước nóng, cũng nghĩ kỹ, đem chính giao cho , chỉ là ở núi tiện.

Lúc , Vương Tiểu Thanh dũng cảm đưa tay lên áo của Trương Vũ, tiên cởi áo khoác của , đó đưa tay áo trong của Trương Vũ, chạm cơ bụng, cơ ngực, đó xuống, xuống xuống.

Vương Tiểu Thanh cởi áo của Trương Vũ , tay nhẹ nhàng đưa , nhẹ nhàng vuốt ve cơ bụng......

Đồng tử Trương Vũ trong nháy mắt mở to, trở nên căng thẳng, Vương Tiểu Thanh cảm giác cơ thể Trương Vũ cũng cứng.

Trương Vũ thở mạnh, bế Vương Tiểu Thanh lên, về phía phòng ngủ, đó nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đè lên Vương Tiểu Thanh, cô bởi vì khẩn trương mà đôi mắt mở to, đôi mắt đẽ trong suốt như thủy tinh.

Trong mắt cô ánh nước, giống như một con nai vô tình bước thế giới phàm trần và ăn nhầm khói lửa nhân gian, thật trong sáng, ngây thơ và đáng yêu.

"Có ?" Trương Vũ chút chắc chắn.

Vương Tiểu Thanh trả lời , mà dùng hành động để trả lời , cô từ từ cởi quần của xuống.

Trương Vũ hiểu , nhanh chóng cởi quần áo của Vương Tiểu Thanh xuống, cũng quên đắp chăn, sợ Vương Tiểu Thanh cảm.

Bàn tay của nhẹ nhàng lướt qua lưng cô, từ phần eo của cô bơi thẳng đến lưng, để dấu vết vuốt ve. Cơ thể của cô tự chủ mà run rẩy, trong hô hấp mang theo thở dốc.

Xuống nữa, xuống nữa, xuống nữa ~

"A~" Tiếng rên nhẹ của Vương Tiểu Thanh khiến Trương Vũ phấn khích.

Căn phòng tối bao trùm bởi nóng, phảng phất như giữa núi lửa, giọt nước trong như tiên tử nhẹ nhàng lướt qua cơ thể trắng ngọc, thở hòa quyện, tựa như cảnh tiên, kỳ diệu thể tả.

Gió nhẹ nhàng thổi qua trong đêm khuya yên tĩnh, trong khí tràn ngập một cỗ hương thơm nhẹ, quấn quanh hai .

Bọn họ lẳng lặng đối phương, chóp mũi chạm , hô hấp đan xen, thời gian thời khắc giống như ngừng , kéo dài một đêm tĩnh mịch thành vô tận.

Ngày hôm khi tỉnh , Vương Tiểu Thanh tỉnh dậy thấy vẫn trần như nhộng, chút ngượng ngùng, nghĩ hôm qua chủ động, thật sự thấy hổ, dùng chăn che mặt .

"Tiểu Thanh~" Trương Vũ đưa tay qua ôm lấy Vương Tiểu Thanh, hai cơ thể chạm , dễ dàng bùng lên ngọn lửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-157.html.]

Vương Tiểu Thanh rõ ràng cảm nhận ....

"Không "

Trương Vũ , ôm lấy cô.

Còn ở Thượng Hải.

Hôm nay, Lưu Thải Hồng dậy từ sớm, nấu một nồi cháo trắng. Chờ bà Ngô và Ngô Vệ Giang thức dậy, Lưu Thải Hồng cho cháo hộp, kèm theo một ít dưa muối, chuẩn mang đến cho bà cụ.

"Bà chủ, chủ, nấu cháo trắng, ăn một chút . Trưa nay sẽ ở bệnh viện, về nhà. Mọi cứ ăn tạm gì đó, buổi tối về sẽ nấu."

Lưu Thải Hồng dặn dò vài câu chuẩn xe buýt đến bệnh viện.

"Dì Lưu, để cháu lái xe đưa dì , dì đợi cháu một chút." Ngô Vệ Giang còn nửa bát cháo ăn hết.

"Vậy cũng ."

Lưu Thải Hồng suy nghĩ một chút, thiếu chút nữa là quên mang theo quần áo cho bà cụ.

phòng bà cụ lấy một bộ quần áo, hôm qua nôn mửa và tiêu chảy chắc chắn quần áo đều bẩn , quần áo sẽ khó chịu.

"Vệ Giang, , chợ mua ít đồ. Con nhớ đưa ba về nghỉ ngơi."

Bà Ngô tới bệnh viện và cũng giả vờ quan tâm, dù thì bà cụ cũng thích bà, bà cũng chẳng cố gắng gì.

"Con , ."

Ngô Vệ Giang dậy chuẩn xuất phát.

Hai tới cổng bệnh viện, Lưu Thải Hồng thấy quầy bán đồ ăn sáng bên đường.

"Cậu chủ, chúng mua chút đồ ăn sáng cho ông chủ ăn nhé?" Lưu Thải Hồng chỉ quán bánh bao bên đường.

"Được, dì Lưu thật chu đáo." Ngô Vệ Giang gật đầu, mua ba cái bánh bao và một cốc sữa đậu nành.

Đến khu điều trị nội trú. xưởng trưởng Ngô đang giúp bà cụ rửa mặt. chuẩn rửa mặt cho bà cu xong sẽ xuống mua đồ ăn sáng.

"Ba, bà nội, con đến ." Ngô Vệ Giang mang theo đồ ăn sáng, Lưu Thải Hồng mang hộp giữ nhiệt.

"Vệ Giang, Tiểu Lưu, sớm thế."

Tinh thần của xưởng trưởng Ngô , chủ yếu là do bà cụ tối qua mệt, liền ngủ một giấc đến sáng, cho nên xưởng trưởng Ngô dậy đêm nên cũng ngủ ngon.

"Dạ, ba, đây là đồ ăn sáng cho ba, còn dì Lưu mang cháo trắng từ nhà tới cho bà."

Loading...