Hôm nay Trương Dũng và Tào Chiều Đệ mang theo chăn, trải giường xong, từ nay bọn họ sẽ sống ở thị trấn.
Vương Tiểu Thành thấy lương thực ở trong góc, khỏi khen ngợi cả, chắc là ngày nghỉ lái máy kéo mang đến.
Hết thảy thứ ở đây đều sắp xếp thỏa, Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh cũng thấy yên tâm.
Sáng hôm , Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ đạp xe đến, đến nơi đúng lúc Trương Dũng mua thức ăn, hôm qua mang rau từ nhà qua, hôm nay chỉ chợ mua thịt.
Chị dâu sắp xếp bát đũa mới, khách tới ăn sẽ tự lấy bát đũa.
“Em dâu, phiền em giúp chị ghi một tấm biển, ghi rõ nếu vỡ bát đền một hào.”
Tào Chiêu Đệ cầm bát mới nhớ tới nếu khách vỡ bát, bồi thường một chút mới .
“Được.” Vương Tiểu Thanh gật gật đầu, bây giờ bán bát inox, thực sự tiện lắm.
Sau khi Trương Dũng về, liền bắt đầu rửa rau, chuẩn nguyên liệu, Trương Vũ vốn định tới hỗ trợ, nhưng Vương Tiểu Thanh kéo .
“Anh giúp cả hôm nay, nhưng cách nào giúp cả đời, để cả tự cho quen , nếu khi , sẽ luống cuống tay chân”
Vương Tiểu Thanh tin rằng Trương Dũng thể quản lý thời gian của .
Tào Chiêu Đệ bắt đầu nấu cơm.
Bà Vương dắt Tiểu Thạch dạo, ngắm xung quanh, Tiểu Thạch thích nhất là nơi đông vui.
Mười một giờ rưỡi trưa, món ăn đều nấu xong, Trương Dũng tổng cộng sáu món, bốn món mặn, hai món chay.
Trương Dũng tự một cái bếp nhỏ, đặt mấy nồi cơm và thức ăn lên , bên đốt lửa giữ ấm, như lo thức ăn nguội.
Đồ ăn nấu xong, mùi thơm lan xa, hấp dẫn vài tới.
“Ông chủ, món ăn bán thế nào?” Vài trung niên xuống xe liền tiến hỏi.
“Món ăn các mức giá khác . tự chọn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-210.html.]
Trương Dũng chỉ tấm bảng bên cạnh, đó ghi một món mặn một món chay, hai món mặn một món chay,... tất cả giá đều hai, ba hào.
Khách tới chọn món ăn mà thích, trả tiền mới ăn, đây là điều Vương Tiểu Thanh nhắc Trương Dũng, nếu lát nữa ăn xong, ai mà nhớ ăn món gì.
Khách tới ăn ngon miệng, thu hút thêm nhóm khách khác tới, Trương Dũng bận rộn múc thức ăn. Tào Chiêu Đệ thu tiền, Vương Tiểu Thanh bên cạnh xem xem thiếu sót gì , thỉnh thoảng Trương Vũ sẽ giúp thu dọn bát đĩa.
Đến bảy giờ tối, Trương Dũng đóng cửa , còn dư một ít thức ăn.
, lát nữa ăn thêm một chút cũng , cuối cùng còn một ít món mặn, sáng mai thể lấy nấu mì ăn.
“Anh cả, em vài ý kiến, chẳng hạn như ngày mai khi chuẩn thức ăn thì căn cứ lượng khách ngày hôm nay mà chuẩn , như thì nếu như bán hết cũng chỉ dư chút ít thôi. Thà rằng đồ ăn đủ, thể nấu thêm, còn hơn là để thừa quá nhiều, thừa nhiều quá mà để ngày hôm bán, thì sớm muộn gì việc kinh doanh cũng thất bại thôi. Tự ăn cũng ăn hết, như sẽ lãng phí. Còn một điều nữa chính là lát nữa giấy dán bên ngoài cửa, ghi rõ thời gian bán, chẳng hạn như từ mười một giờ sáng đến bảy giờ tối.”
Vương Tiểu Thanh những thiếu sót mà thấy trong hôm nay.
“Em dâu, em đúng, hiểu , sẽ chú ý hơn, tránh lãng phí thức ăn.”
Trương Dũng gật gật đầu, việc tự từ từ cẩn nhắc thêm.
“Anh cả, ngày mai bọn em về , bọn em đến đây xem nữa.”
Trương Vũ cũng cảm thấy cả cần tự rèn luyện thì mới thể một đảm đương , và Tiểu Thanh thể đến đây nữa, hỗ trợ quá nhiều cũng chuyện .
“Được, dạo gần đây hai em cũng vất vả , hai em nghỉ ngơi sớm .”
“Anh cả khách sáo , bọn là em ruột mà, ngủ sớm thôi.”
Trương Vũ kéo Vương Tiểu Thanh lên lầu, Trương Dũng còn rửa nồi, ban ngày nhân lúc bận rộn rửa bát đũa xong , buổi tối nhiều khách.
Hôm nay muộn nên về, Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh ngủ chung phòng, bà Vương và Tào Chiêu Đệ cùng Tiểu Thạch ngủ cùng . Trương Dũng đất.
Sáng hôm , Trương Dũng dậy sớm mua thức ăn, nấu bữa sáng cho ăn, Trương Vũ mới đưa Vương Tiểu Thanh về, khi về nhà ghé qua cho mặt sẹo một chuyến. Nhờ mặt sẹo chiếu cỗ bọn họ một chút, để ai bắt nạt bọn họ.
Ngoài , còn để những em khác thể đến ủng hộ việc kinh doanh. Bình thường bọn họ vẫn ăn ở nhà hàng quốc doanh, ăn ở cũng là ăn, mà đồ ăn Trương Dũng nấu cũng kém gì nhà hàng quốc doanh, giá cả hợp lý.
Sau khi về đến nhà, tình cờ gặp dân trong thôn mới hôm qua thư thông báo trúng tuyển tới, nhưng do cả nhà ở nhà, hiện tại thư thông báo trúng tuyển vẫn còn ở nhà trưởng thôn.