May mà qua kéo cô lên, thương, chỉ là chút hôi thối, công điểm cũng chậm trễ, chỉ ba công điểm.
Khi ghi chép, trong lúc Trương Hồng Châu vô ý thoáng thấy hôm nay Vương Tiểu Thanh bốn công điểm, vốn dĩ trong lòng chút ghen tị, ngờ Vương Tiểu Thanh về sớm như , Trương Hồng Châu tin Vương Tiểu Thanh việc nhanh tới như .
“ thối thì thối, như một , dựa nhan sắc mà quyến rũ khác, ngay cả đội trưởng cũng tha.” Trương Hồng Châu dứt khoát trở mặt.
“Nói bậy là tù đấy, cô quyến rũ đội trưởng, , chúng bây giờ liền đến nhà đội trưởng rõ.” Vương Tiểu Thanh túm lấy cổ tay Trương Hồng Châu, kéo cô , đáng tiếc Trương Hồng Châu hất , sức của cô vẫn còn quá yếu.
“Cô cô , hôm nay cô tan sớm như , thể bốn công điểm, Lưu Hiểu Yến cùng với cô cũng chỉ ba công điểm.” Trương Hồng Châu hùng hồn .
“Đồng chí Trương Hồng Châu, cô hiểu lầm , chiều nay giúp Tiểu Thanh việc nên cô mới tan sớm, liên quan gì đến đội trưởng.” Lưu Hiểu Yến thấy Trương Vũ giúp Vương Tiểu Thanh việc, trong lòng đại khái hiểu chuyện gì đang xảy .
Lúc Trương Hồng Châu gì cho , trong thôn cũng cấm cho phép khác hỗ trợ việc, dù cũng là tự nguyện, thành nhiệm vụ là , ai giúp cũng liên quan.
“Được , đồng chí Trương Hồng Châu, cô đừng mãi bới móc khác, cô việc của là .” Giả Nam Ngọc nhịn một câu công bằng.
Trương Hồng Châu ngờ tới ít như Giả Nam Ngọc cũng giúp Vương Tiểu Thanh chuyện, trong lòng càng thêm cảm thấy Vương Tiểu Thanh chính là hồ ly tinh.
“Ăn cơm thôi, cũng đói .” Vương Tiểu Thanh xuống bắt đầu ăn, cô đói lắm .
“Tiểu Thanh, cảm ơn cô, hôm nay cô giúp nấu cơm, cô việc gì cần giúp, cứ bảo nhé.” Lưu Hiểu Yến vô cùng cảm kích Vương Tiểu Thanh.
"Không , đồng chí Hoàng, đồng chí Giả, mau ăn , lát nữa nguội sẽ ngon " Vương Tiểu Thanh đẩy đĩa bánh ngô qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-22.html.]
“Được.” hai đồng chí nam đói đến mức bụng dán lưng, xuống liền ăn ngay.
Trương Hồng Châu dù xích mích với ai cũng thể xích mích với bữa cơm, tự gắp đồ ăn ngoài sân ăn, bây giờ trời còn tối.
Gia đình Trương Vũ sắp nổ một cuộc chiến.
“Mẹ, việc con với suy nghĩ thế nào ?” Tào Chiêu Đệ ăn cháo rau dại .
“Chuyện gì cơ?” bà Vương hiểu.
“Ôi, thể quên chứ, tháng con với mà, em họ con là Tiểu Nguyệt, xinh xắn vô cùng. Lúc con cưới Trương Dũng, con bé gặp Trương Vũ một , cảm thấy duyên với chú , luôn hỏi con về chú . Con thấy hai tuổi tác chênh lệch, xứng đôi, nếu thấy , ngày nghỉ con sẽ dẫn con bé qua đây xem mặt.” Tào Chiêu Đệ dừng ăn và chuyện với chồng, đồng thời quan sát sắc mặt của Trương Vũ.
“Chuyện của Trương Vũ để nó tự quyết định, can thiệp. Nó cưới ai thì cưới.” bà Vương nghĩ thoáng, bản thể giúp con trai gì, càng khó con trai, con trai cưới ai thì cưới đó.
“Còn chú, chú cảm thấy thế nào? ” Tào Chiêu Đệ vẫn từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.
“Chuyện của cần chị lo, chị đem tâm tư đó đặt chồng chị , đừng dính dáng gì đến .” Trương Vũ vẻ thiện gì với Tào Chiêu Đệ.
Vì Tào Chiêu Đệ gả tới đây hai năm, hết ăn , dọn dẹp nhà cửa, việc cũng chăm chỉ, một ngày chỉ năm sáu công điểm, lắm lời nhiều chuyện, khác bực bội.
“Trương Vũ, chú ý gì, ai chuyện với chị dâu như thế. Ôi, , chú xem mắt là vì cô thanh niên tri thức xinh chứ gì. Ôi trời, chú sẽ cho rằng chú giúp việc, là sẽ cưới chú đấy chứ, chú đừng phí công vô ích, để ý đến chú .” Tào Chiêu Đệ châm chọc.
“ nghĩ , chị cũng đừng mà bậy.” Trương Vũ chị dâu là lắm mồm, sợ chị ngoài lung tung, chắc chắn sẽ cô sợ mà chạy mất.
“Chiêu Đệ, em thể như , Trương Vũ gì , xứng với cô thanh niên trí thức đó?” Trương Dũng bênh vực em trai.
“Được, , , xứng thì , em chỉ sợ chú chỉ lo giúp khác việc, còn việc của .” Tào Chiêu Đệ tiếp tục châm ngòi thổi gió.