Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ một bên gì, chỉ xem thái độ của Ngô Mộng Kiều như thế nào.
"Đồng chí Vương Tiểu Thanh, xin bạn. Lúc sai, còn, còn cố tình ném bóng lưng , thật sự xin . Mình hứa từ nay về sẽ bao giờ thế nữa, cam đoan."
Giờ phút Ngô Mộng Kiều thật sự nhận sai lầm của , những điều cô đây thực sự quá vô lý, kết hôn .
Người còn đối tượng như , những lời lúc quả thực là thái quá.
"Được , thấy thành thật như , cũng so đo với nữa."
Vương Tiểu Thanh cũng định gì cô cả, chỉ dọa cô một chút. Thấy Ngô Mộng Kiều xin chân thành như , cô liền nắm tay Trương Vũ rời khỏi phòng học.
"Thanh Thanh, còn mà." Trương Vũ nhéo nhéo tay Vương Tiểu Thanh.
"Em mà, nhưng em thấy cô thái độ , nên tha cho cô ." Vương Tiểu Thanh đùa.
"Em ăn gì? Về nhà ăn ăn ở căng tin?" Hai xuống lầu.
"Em ăn đồ mặn, nhưng mang về nhà ăn."
Vương Tiểu Thanh nhớ đến món mặn mà cô ăn trong mấy ngày nay.
"Vậy thì chúng mua về nhà ăn."
Hai đến căng tin mua đồ ăn mang về, đường về còn mua thêm hai chai nước ngọt.
Nửa tháng ...
Nhị Cẩu ở nhà cũng thể chịu đựng thêm nữa. Dạo , ai dám nhắc đến Trương Hồng Châu.
Mắt thấy thời gian một tháng đến mà Trương Hồng Châu vẫn trở về, cả nhà Nhị Cẩu đều chút sốt ruột.
"Con trai, ngày mai con lên thị trấn báo cảnh sát . Nhà bỏ 250 đồng để cưới cô về dâu lãng phí , Cô thậm chí còn sinh một đứa con. Nếu cô sinh cho nhà một đứa con, cho dù là trai gái đều , cô cũng mặc kệ, nhưng bây giờ thế , cam lòng."
Mẹ Nhị Cẩu càng nghĩ càng thấy khó chịu, bỏ nhiều tiền như để cưới con dâu, cứ như mất trắng.
"Theo thấy thì thôi . Hồng Châu ở nhà hơn bốn năm, mặc dù chúng bỏ 250 đồng, tính bình quân mỗi năm chỉ vài chục đồng thôi."
Cha của Nhị Cẩu vẫn nghĩ nên dĩ hòa vi quý.
"Con trai, con nghĩ ?" Mẹ Nhị Cẩu cũng chút d.a.o động, báo cảnh sát cũng , báo cảnh sát cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-224.html.]
"Đi thôi, ngày mai con sẽ đến đồn cảnh sát."
Mục đích của Nhị Cẩu khi báo cảnh sát Trương Hồng Châu bồi thường tiền, mà là tìm Trương Hồng Châu.
Mẹ Nhị Cẩu gật đầu đồng ý. Ngày hôm , bà vẫn yên tâm nên quyết định cùng con trai đến đồn cảnh sát.
"Đồng chí cảnh sát, báo án, con dâu của mất tích !" Mẹ Nhị Cẩu đến đồn cảnh sát vội vàng lôi kéo cảnh sát báo cáo.
"Chờ một chút, mời qua bên ." Hai cảnh sát đưa bọn họ phòng việc.
"Có chuyện gì, kể rõ xem nào."
Một cảnh sát lớn tuổi phụ trách hỏi, còn cảnh sát trẻ phụ trách ghi chép, cầm sổ bên cạnh.
"Thưa đồng chí cảnh sát. con dâu là thanh niên tri thức từ thành phố xuống nông thôn, gả đến nhà chúng hơn bốn năm . Cách đây một tháng, con dâu để một tờ giấy là về thăm nhà đẻ, sẽ sớm , nhưng đến nay một tháng vẫn về nhà. Chúng nóng lòng, mong các đồng chí cảnh sát thể giúp chúng tìm thấy con dâu."
Khuôn mặt Nhị Cẩu lộ rõ sự lo lắng.
"Nếu để tờ giấy là về nhà đẻ , thì gọi là mất tích, việc cần báo cảnh sát. Sao các đến nhà đẻ của con dâu để tìm?"
Cảnh sát lớn tuổi vẻ kiên nhẫn, mỗi ngày bao nhiêu chuyện phiền phức đủ phiền , bây giờ còn giải quyết mấy việc vặt vãnh nữa.
" thưa đồng chí cảnh sát, chúng địa chỉ nhà đẻ của con dâu. Con dâu là thành phố, chúng bao giờ đến đó và cũng thông tin liên lạc."
Mẹ Nhị Cẩu nghĩ thầm, nếu địa chỉ thì tìm từ lâu , cần nhờ đến cảnh sát gì.
"Cho xem giấy chứng nhận kết hôn."
Cảnh sát lớn tuổi thận trọng hỏi, đậu là con dâu của bà thì chính là con dâu của bà , thời đại cần giấy chứng nhận kết hôn mới coi là vợ chồng hợp pháp.
"Cái gì? Giấy chứng nhận kết hôn? Con trai, các con giấy chứng nhận kết hôn ?"
Mẹ Nhị Cẩu bối rối, nhớ hình như hai đứa nó giấy chứng nhận kết hôn.
"Không , chúng con đăng ký kết hôn."
Nhị Cẩu cảm thấy hối hận, tại lúc đó giấy chứng nhận kết hôn.
"Nếu giấy chứng nhận kết hôn, hai là vợ chồng hợp pháp. Việc sống c.h.ế.t của cô liên quan đến các , vụ thể báo án ."
Cảnh sát lớn tuổi thấy nhiều trường hợp như , hơn hết là tránh xa những rắc rối cần thiết.