Vương Mộng Mộng mím môi: “Xin , đây là cuối xin nghỉ trong tháng ”.
Phòng nhân sự cũng gì thêm, dù Vương Mộng Mộng cũng chỉ là công nhân tạm thời, lương thấp hơn so với công nhân chính thức một chút, nên cũng thể nghiêm khắc quá.
Vương Mộng Mộng đến nhà máy nơi Đại Hổ việc, là tìm Lý Đại Hổ.
“Cô đợi một lát, gọi ”.
Bảo vệ xưởng gọi , Vương Mộng Mộng khẩn trương, hy vọng Đại Hổ sẽ xuất hiện, nếu thì cô thật sự bây giờ.
Vài phút , bảo vệ dẫn theo một đồng chí trung niên đeo kính đến.
“Đồng chí, đây là quản đốc xưởng của chúng ”. Bảo vệ giới thiệu.
“Chào quản đốc, xin hỏi Lý Đại Hổ ?”.
Vương Mộng Mộng phía ai khác, Đại Hổ ?
“Xin chào, đồng chí Lý Đại Hổ ứng nửa tháng lương của từ hôm , hôm nay thì ”. Quản đốc Vương Mộng Mộng.
“Anh đến nữa ?”. Vương Mộng Mộng xong giống như sét đánh ngang tai, thoáng cái mặt mũi tái nhợt.
“Cái đó thì chúng cũng , nhưng những nhân viên nghỉ việc lý do như thế , chúng thể sẽ xem xét việc sa thải”.
Quản đốc đoán là Vương Mộng Mộng cũng tìm thấy Đại Hổ.
Vương Mộng Mộng gật gật đầu rời .
Vương Mộng Mộng cảm thấy như nghẹt thở, bản trao hết tất cả cho Đại Hố, mà biến mất nkhông dấu vết.
Nước mắt Vương Mộng Mộng ngừng tuôn trào, cô cứ bước cho đến khi đến cổng nhà họ Ngô.
Vương Mộng Mộng cổng, căn bản dũng khí gõ cửa.
Nhớ những lời dạy, bản theo một lời nào.
Bản đánh mất tất cả thì còn đánh mất mrột nghìn tệ tiền tiết kiệm của .
Vương Mộng Mộng một hồi, đúng lúc Lưu Thải Hồng đang định ngoài mua thức ăn thì thấy Vương Mộng Mộng.
"Mộng Mộng, con đến đây, thế ?".
Lưu Thải Hồng thấy mặt con gái đầy nước mắt thì nghĩ ngay tới Đại Hổ, chắc chắn Đại Hổ bắt nạt con gái .
"Mẹ~".
Vương Mộng Mộng lao lòng Lưu Thải Hồng.
“Có là Đại Hổ bắt nạt con ? Cậu ở , để xem dạy dỗ . Mẹ tin là trị ”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-249.html.]
Lưu Thải Hồng tức giận đến phát điên, mặc dù bà nghĩ ngày cũng sẽ đến, nhưng ngờ nó đến nhanh như . Hai mới cưới mấy ngày.
“Anh bỏ , biến mất ”. Vương Mộng Mộng phịch xuống đất.
“Cái gì, bỏ , bỏ thì thôi, đời còn bao nhiêu đàn ông , con cái gì chứ”.
Lưu Thải Hồng vẫn nhận mức độ nghiêm trọng của vấn đề, bà chỉ đơn giản nghĩ rằng Đại Hổ ở cùng Vương Mộng Mộng nữa.
“Con đưa sổ tiết kiệm của cho ”.
Giọng Vương Mộng Mộng nhỏ như tiếng muỗi, nhưng Lưu Thải Hồng vẫn thấy.
"Con cái gì, sổ tiết kiệm của ?" Lưu Thải Hồng mở to mắt thể tin nổi Vương Mộng Mộng.
Vương Mộng Mộng dám thằng mắt Lưu Thải Hồng, chỉ gật gật đầu .
Lưu Thải Hồng lập tức chạy ngay phòng kiểm tra sổ tiết kiệm của , thật sự sổ tiết kiệm biến mất.
Được lắm, hôm qua bà còn cho rằng con gái hiểu chuyện hơn, đến thăm , ngờ nó đến để trộm sổ tiết kiệm.
“Hết , thứ đều hết ”.
Lưu Thải Hồng thất thần bước sân, bộ tiền bà tiết kiệm trong ba, bốn năm qua còn một xu.
Chỉ còn một trăm tệ mà Đại Hổ đưa hôm đó, may mà gửi .
“Cút~, mày là đứa bất hiếu, lấy trộm tiền của đem cho đàn ông, giờ thì , cái gì cũng , cút”.
Hai mắt Lưu Thải Hồng đỏ ngầu, xách giỏ mua thức ăn. Bây giờ càng tiền, càng coi trọng công việc, thể mất việc , nếu ngay cả cơm cũng mà ăn.
Chỉ còn Vương Mộng Mộng một ở đó.
Khóc một lúc lâu, Vương Mộng Mộng cũng nổi nữa. Cô gì còn mặt mũi mà , thể để Lưu Thải Hồng mất công việc .
Vương Mộng Mộng dậy, lê bước chân trở về nhà.
Về đến nhà, chiếc chăn cưới giường, bàn chải đánh răng của hai , khăn mặt.
Chẳng lẽ những điều cho cô đây đều là giả , chỉ là đóng kịch thôi , mà còn chuyện mật nhất với .
Vương Mộng Mộng bật nức nở, bởi vì nghĩ đến chiếc túi mang về ngày hôm qua biến mất.
Trong đó là sườn và trái cây, thậm chí còn mang theo cả cái .
Mọi thứ đây, sự bụng của , đều là lừa gạt tiền.
Lúc , Đại Hổ đang ăn trái cây ở tàu, vui vẻ ngắm cảnh bên ngoài, thỉnh thoảng còn tán tỉnh cô gái đối diện, nhớ đến Vương Mộng Mộng.
Sau khi , Vương Mộng Mộng bình tĩnh , kiếm tiền mới là quan trọng nhất.
Cô khiến mất hết một nghìn tệ, từ nay cô tiết kiệm tiền, cố gắng kiếm tiền trả cho .