"Em quên mất" Vương Tiểu Thanh nhớ , hôm nay Trương Vũ cầm qua một cái giỏ, nhưng cô quên mất.
"Em ăn cơm ? Sao đem qua nhiều đồ ăn thế? Hay là ở đây ăn cùng ," Trương Vũ mời cô.
"Không , ở nhà vẫn còn nhiều lắm, ăn nhiều một chút, em về đây." Vương Tiểu Thanh sợ Lưu Hiểu Yến đợi lâu.
"Để tiễn em một đoạn." Trương Vũ theo tiễn cô.
"Anh Trương, cảm ơn về bỏ củi, em tự về , cần tiễn em ."
Vương Tiểu Thanh nhưng Trương Vũ trả lời.
Sau khi một đoạn đường, Trương Vũ ở ngã rẽ cô nhà mới về nhà
Vương Tiểu Thanh về đến nhà, Lưu Hiểu Yến đợi ở cửa, còn cách nào khác, trong nhà một nồi đồ ăn ngon, khóa cửa mới yên tâm.
" về , chúng thể ăn ," Vương Tiểu Thanh nhanh chóng mở cửa nhà."
Cô múc hai bát gà hầm nấm, mỗi một bát, trong nồi còn chút nước hầm, Vương Tiểu Thanh nghĩ trưa mai thể dùng để nấu mì.
Còn năm chiếc bánh, Vương Tiểu Thanh chỉ ăn hai cái, đưa ba cái còn cho Lưu Hiểu Yến.
"Thật ngại quá, ăn nhiều," Lưu Hiểu Yến ăn đến mức hai má phồng lên.
“Hôm nay cô vất vả hái nấm, nên bồi dưỡng cho cô một chút” Vương Tiểu Thanh cũng bắt đầu ăn. Thịt gà mềm, thấm gia vị, nấm tươi ngon, quả là sự kết hợp tuyệt vời.
Cuối cùng, hại ăn sạch sành sanh, cả hai đều ăn đến no căng bụng.
Trương Vũ về đến nhà, bà Vương chờ ở bàn ăn.
“Về , con trai, mau ăn cơm . Món gà hầm nấm và bánh mì trắng ai mang đến ?” Bà Vương ngạc nhiên hỏi, ai mà hào phóng thế.
"Con giúp cô chặt củi, cô mang đến," Trương Vũ đến cô , bà Vương liền hiểu ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-53.html.]
“Vậy con ăn nhiều , cô tri thức cũng dễ dàng gì, một cô gái còn một xây nhà, nhiều việc cần đàn ông giúp sức...” Bà Vương lẩm bẩm một lúc, sợ con trai hiểu ý.
"Mẹ, cũng ăn ," Trương Vũ gặp thức ăn bát bà, mong bà thôi nữa.
Hai vốn cũng nấu vài món, nhưng chỉ ăn một chút, còn đồ ăn mà Vương Tiểu Thanh mang đến thì ăn hết sạch.
“Món nấu ngon thật, còn ngon hơn cả nấu,” bà Vương thán phục.
"Mẹ, em trai, chúng con về ." Trương Dũng và Tào Chiêu Đệ bước .
Bà Trương thầm nghĩ hỏng , dọn dẹp nhưng còn kịp .
"A, đây là gì? Xương gà! Mẹ, hai ăn gà !" Tào Chiêu Đệ nhanh tay nhanh mắt nhặt lên một chiếc xương gà.
“Là mang qua cho Trương Vũ, nhiều lắm, chỉ vài miếng thịt gà thôi,” bà Vương giải thích để tránh cô ganh tị.
"Trương Dũng, từ lâu với là thiên vị mà tin. Anh tự , sớm ăn gà, muộn ăn gà đúng lúc chúng ở nhà ăn gà," Tào Chiêu Đệ giận dữ trở về phòng đóng sầm cửa .
"Mẹ, em trai, hai đừng giận cô , tính cô thế đấy," Trương Dũng kẹp ở giữa quả thực khó xử, một bên là vợ, một bên là em trai và .
"Không , cả, chúng để ý . hy vọng cũng đừng nghĩ nhiều, bát gà hầm nấm là mang đến, chúng cố tình giấu để ăn lén," Trương Vũ quan tâm đến những lời mỉa mai của chị dâu, nhưng vẫn giải thích để trai hiểu lầm, sợ nghĩ thiên vị.
"Anh đương nhiên tin tưởng , thôi để dỗ cô " Trương Dũng bất đắc dĩ lắc đầu phòng.
Ngày hôm , lúc bắt đầu việc, Vương Mộng Mộng và Trương Hồng Châu rêu rạo, lan truyền tin tức khắp nơi rằng Vương Tiểu Thanh lên núi hái ít nấm, còn bắt cả gà rừng đem nấu ăn.
Một thích điều , họ cho rằng các thanh niên trí thức là ngoài, bình thường hái rau dại còn , nhưng nấm và thú rừng núi thuộc về thôn Phong Thu Loan, thanh niên tri thức phần. Họ thậm chí còn gặp trưởng thôn để phàn nàn.
"Trưởng thôn, ông phân xử chuyện cho công bằng. Hôm qua lên núi, thấy bóng dáng cây nấm nào, hóa bọn họ hái hết. Thế . Chúng chẳng gì mà ăn nữa!"
" , hôm qua Đại Hổ nhà lên núi săn, cũng về tay , hóa gà rừng đều các cô bắt ăn mất. Bắt các cô bồi thường tiền !"
Cứ như , bọn họ càng càng phóng đại, càng càng kích động.
"Đừng ồn ào nữa, vài câu ," trưởng thôn hô to, cuối cùng cũng im lặng.