Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tôi Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 56

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:11:14
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Oa!" anh mặt sẹo và những người khác đều bị choáng ngợp, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều lương thực như vậy. Bọn họ kiểm tra toàn bộ, kiểm tra cả rau bên trong nhà.

Bọn họ gật đầu với anh mặt sẹo và Trương Vũ, ra hiệu không có vấn đề gì

"Chị gái, đây là bốn ngàn tiền mặt và các loại phiếu mà chị cần. Về phiếu xe đạp, hôm nay tôi chưa chuẩn bị được, tạm thời không có.

Lần sau chị đến, tôi đảm bảo sẽ có," anh mặt sẹo nhận hai phong bì từ Trương Vũ đưa qua, sau đó dùng hai tay đưa cho cô.

Vương Tiểu Thanh không dám nhìn Trương Vũ, chỉ gật đầu nhận lấy hai phong bì, mở ra kiểm tra sơ qua, tin rằng bọn họ không dám lừa mình. Cô đưa chìa khóa nhà lại cho họ rồi quay lưng rời đi.

"Phát tài rồi, phát tài rồi, chúng ta phát rồi," Vương Tiểu Thanh còn chưa đi xa, đã nghe thấy tiếng tiếng reo hò từ bên trong ngôi nhà vọng ra.

Vương Tiểu Thanh mỉm cười, một nghìn đồng lần trước cô chưa gửi tiết kiệm, lần này có thể gửi cùng lúc. Khoản tiền này cộng với bốn nghìn đồng trước đó, tổng cộng là chín nghìn đồng, cô sắp trở thành vạn nguyên hộ rồi, nghĩ thôi đã thấy phấn khích.

Khi gần đến bưu điện, Vương Tiểu Thanh mới vào nhà vệ sinh để thay đồ. Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu trắng, áo khoác ngoài màu đỏ, trông rất giống tiểu thư.

Cô vào bưu điện gửi tiền, vừa cất sổ tiết kiệm xong thì thấy Vương Mộng Mộng bước vào.

"Đồng chí Mộng Mộng, bác gái của chúng ta đúng là chuẩn xác, mỗi tháng đều gửi năm đồng qua, không giống như ai đó cô độc không nơi nương tựa," Trương Hồng Châu vừa khen ngợi Vương Mộng Mộng vừa chọc tức Vương Tiểu Thanh, một mũi tên trúng hai đích.

"Còn cô không cô độc, thế sao không có ai gửi tiền hay đồ tới cho cô, cô nhìn cô kìa, ăn mặc như người đàn bà quê mùa còn hành xử thì như một kẻ ăn xin."

Vương Tiểu Thanh nói một câu khiến mặt Trương Hồng Châu đỏ bừng, bên cạnh có không ít người nhìn vào cười nhạo, Trương Hồng Châu định đáp trả lại nhưng Vương Tiểu Thanh đã nhanh chóng rời đi.

Trương Hồng Chậu còn muốn đuổi theo để cãi nhau với Vương Tiểu Thanh, nhưng lại sợ bỏ lỡ bữa ăn ngon của Vương Mộng Mộng, nên đành phải nuốt cục tức này lại.

Vương Tiểu Thanh suy nghĩ một chút, hôm nay đã mua nồi, đũa, cốc, ấm nước và trà, trong không gian còn khá nhiều thịt.

Lần trước mua sườn, móng giò và thịt nạc vẫn còn, nhưng bánh trứng, bánh ngọt và bánh bao thịt đã ăn hết rồi. Mỗi sáng đi làm cô không muốn nấu ăn nên đã ăn hết chỗ đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-56.html.]

Khi đi qua cửa hàng thực phẩm, cô không kiềm chế được mà mua thêm cân rưỡi thịt ba chỉ, rau trong không gian đã có sẵn, hành, gừng, tỏi cũng đã trồng một ít nên không cần mua thêm.

Cô đi đến quán bán đồ ăn sáng, mua 20 cái bánh bao thịt và 20 cái quẩy, sau đó tìm một con hẻm nhỏ để bỏ hết những thứ này vào không gian.

Đến cửa hàng hợp tác xã, cô mua thêm cân rưỡi bánh trứng, nửa cân bánh đậu xanh và một cân rưỡi đường, mỗi túi 250g, cô không quá thích ăn đường, chủ yếu để tặng người khác. Cô còn mua thêm một cân rưỡi mì sợi, vì việc tự làm mì quá phiền phức, dùng mì sợi nấu sẵn sẽ tiện hơn.

Những thứ này cô không bỏ vào không gian mà cầm trên tay, khá là nặng.

"Để anh giúp em.” Một đôi tay lớn đón lấy những món đồ trên tay Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh nghe giọng nói liền biết là Trương Vũ.

"Cảm ơn. Tôi mời anh ăn cơm nhé. Đi thôi."

Vương Tiểu Thanh không cho Trương Vũ cơ hội cự tuyệt, đi về phía nhà hàng quốc doanh.

Trương Vũ nhìn vóc dáng yêu kiều phía trước đến thẫn thờ, thân hình mảnh mai tựa như một chú nai nhỏ tinh nghịch. Đẹp như một bức tranh, Trương Vũ chỉ muốn che đi đôi mắt của những người xung quanh, để không một ai có thể nhìn thấy vẻ đẹp của cô.

Đến nhà hàng quốc doanh, Vương Mộng Mộng và Trương Hồng Châu cũng đang ở đó, bọn họ đã bắt đầu ăn vài món mặn.

Vương Tiểu Thanh đoán rằng với số tiền năm đồng mỗi tháng mẹ kế gửi về cho Vương Mộng Mộng, chắc chắn không đủ để cô ta ăn.

Thực tế đúng như vậy, Vương Mộng Mộng mỗi tháng đi ăn ở nhà hàng quốc doanh hết ba bốn lần, trung bình mỗi lần hai đồng rưỡi, một tháng gần mười đồng, thêm các món ăn vặt khác, mỗi tháng khoảng mười lăm đồng.

Khi xuống nông thôn, Vương Mộng Mộng mang theo tám mươi đồng, trong hai tháng Lưu Thải Hồng đã gửi cho cô ta mười đồng.

Bây giờ, trong tay Vương Mộng Mộng cũng chỉ còn lại sáu mươi đồng, không đủ để cô ta duy trì trong một năm.

Tất nhiên, Vương Mộng Mộng cũng nhận ra vấn đề này, cô ta viết thư về cho Lưu Thái Hồng nói rằng ở đây gặp phải Vương Tiểu Thanh. Nhưng mình không thể làm gì được Vương Tiểu Thanh và tiền không đủ tiêu, mỗi tháng bà ấy ít nhất phải gửi cho cô ta mười đồng.

Tiếc là Lưu Thải Hồng không còn ở trong căn nhà cũ, không nhận được thư của Vương Mộng Mộng gửi tới. Mỗi tháng Lưu Thải Hồng gửi tiền vào số tiết kiệm của Vương Mộng Mộng mà không viết thư, sợ rằng Vương Mộng Mộng sẽ đòi thêm tiền.

Loading...