Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tôi Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:11:22
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gần đây, Lưu Thải Hồng đang để ý đến một người đàn ông chưa từng kết hôn, trước đây rất nghèo, hiện tại tuổi lớn nhưng đã dành dụm được khá nhiều tiền, chỉ có điều tuổi hơi lớn. Năm mười lăm tuổi, Lưu Thải Hồng mới bốn mươi tuổi, thật sự chênh lệch quá lớn, khiến Lưu Thải Hồng hơi phân vân.

Trong nhà hàn quốc doanh.

"Đồng chí Mộng Mộng, tôi nghi ngờ là Vương Tiểu Thanh ăn ngon, mặc đẹp như vậy đều nhờ đàn ông cho cô ta. Cô xem kìa, cái gã nhà quê đó đang cầm bao nhiêu là đường, bánh trứng và mì sợi."

Trương Hồng Châu nói, ánh mắt nhìn chăm chăm vào đống đồ trên tay Trương Vũ, cơm cũng không muốn ăn nữa.

"Cái gì, cái gã nhà quê đó mà có nhiều tiền như vậy sao?" Vương Mộng Mộng dừng đũa, nhìn sang và thấy đúng như lời Trương Hồng Châu nói, mọi thứ đều do Trương Vũ cầm, mối quan hệ giữa hai người chắc chắn không bình thường.

"Không biết được đâu, nhà quê thì cũng có thể có vài trăm đồng tiền tiết kiệm chứ," Trương Hồng Châu phân tích.

"Vài trăm đồng thì có là gì, còn không đủ tiền sính lễ nữa," Vương Mộng Mộng khinh thường nói, ở Thượng Hải, không có một nghìn đồng thì không cưới được vợ.

"Tôi nghĩ, Vương Tiểu Thanh chỉ đang trêu hắn ta thôi, khi nào tiêu hết tiền của hắn rồi thì không chịu cưới là xong." Trương Hồng Châu suy đoán.

"Cô nói cũng có lý," Vương Mộng Mộng thấy chuyện này không liên quan đến mình, nên nhanh chóng ăn cơm thì hơn, lại bưng bát đũa lên ăn tiếp.

Còn Trương Hồng Châu thì lòng dạ rối bời, nghĩ đến bao nhiêu đồ tốt kia và chiếc váy đẹp trên người Vương Tiểu Thanh, nếu tất cả đều là của mình thì tốt biết bao...

Bữa ăn này, cuối cùng cũng tự mình trả tiền, Vương Tiểu Thanh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

"Lát nữa em có muốn đi đâu nữa không?" Trương Vũ hỏi.

"Em muốn đến trạm thu mua phế liệu để tìm một ít sách, anh có việc thì đi trước đi," Vương Tiểu Thanh sợ Trương Vũ vì giúp mình xách đồ lại làm chậm trễ việc của anh ấy.

"Anh sẽ đưa em 1 đến trạm thu mua phế liệu, sau đó mới đi làm việc của anh. Xong việc anh sẽ quay lại trạm thu mua phế liệu tìm em, em ở đó đợi anh, nếu không một mình em không thể xách hết đống đồ này được.” Trương Vũ suy nghĩ một chút, chỉ có thể làm như vậy thôi.

"Thôi được." Vương Tiểu Thanh có chút hối hận vì đã không đặt đồ vào trong không gian.

Hai người đi đến trạm thu mua phế liệu, Trương Vũ đưa cho ông lão một điếu thuốc, đặt đồ của cô vào phòng bảo vệ của ông ấy.

Sau khi vẫy tay chào Vương Tiểu Thanh, Trương Vũ rời đi, Vương Tiểu Thanh cũng yên tâm đi vào tìm sách.

Bên trong có rất nhiều sách về tiểu sử nhân vật và tiểu thuyết, tạp chí, tất cả đều được cất vào không gian.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-57.html.]

Nhớ lại lần trước cô đã tìm được rất nhiều bát đẹp ở đây, hôm nay tìm lại thì không thấy nữa, có lẽ đã bị lấy đi rồi.

Dạo thêm một vòng, không phát hiện đồ vật có giá trị, có vẻ lần này vận may của cô không tốt lắm, chỉ tìm được mười mấy cuốn sách.

Chỉ đành quay lại phòng bảo vệ.

"Cháu không tìm thấy cuốn sách mà mình cần." Vương Tiểu Thanh giải thích.

"Sách mấy ngày trước đã bị xử lý hết rồi, ở đây thật sự không còn chỗ để chứa nữa. Đợi tháng sau nhé, tháng sau lại đến tìm lại."

Ông lão cúi đầu đọc "Hồng Lâu Mộng", cũng không ngẩng đầu lên, Vương Tiểu Thanh thầm nghĩ ông lão này thật dũng cảm, có lẽ bối cảnh gia đình của ông ấy rất mạnh.

"Vâng, cảm ơn ông," Vương Tiểu Thanh sắp xếp lại bánh kẹo và mì sợi của mình, sau đó buộc chặt lại để không bị rơi ra ngoài.

Trương Vũ quay lại điểm hẹn của anh mặt sẹo ở chợ đen.

"Trương Vũ, cậu đến rồi, nhanh lên, cậu sắp xếp đi, lô hàng này để giá bao nhiêu thì hợp lý?" anh mặt sẹo đã đợi Trương Vũ từ lâu rồi.

"Được," trong đầu Trương Vũ đã có sẵn kế hoạch, anh nhanh chóng viết vào số.

Hai mươi phút sau, mọi thứ được viết rõ ràng trong số, giá bao nhiêu, bán ở đâu, cần bao nhiêu người, tất cả đã được tính toán cẩn thận.

"Anh, anh xem đi." Trương Vũ đưa quyển sổ cho anh mặt sẹo.

"Ừm, được, lúc nào cậu sắp xếp cũng hoàn hảo cả, tôi không cần xem lại nhiều, cứ theo phương án của cậu mà làm," anh mặt sẹo hài lòng gật đầu. Sau đó anh mặt sẹo nhìn về phía Trương Vũ.

"Này Trương Vũ, có phải cậu có bí mật gì đúng không, vừa nãy đã sắp tới giờ ăn cơm rồi mà cậu lại không ăn. Cậu đi ra ngoài rồi mới quay về, cũng không mua gì cả, không phải cậu đi tán gái đấy chứ?"

Anh mặt sẹo nói ra nghi ngờ của mình, trước đây cứ mỗi lần Trương Vũ đến đây là ở lại đến hai giờ chiều mới quay về, nhưng gần đây giữa chừng hay đi ra ngoài .

"Làm gì có," Trương Vũ ngại ngùng, tai hơi đỏ, như bị người khác phát hiện ra bí mật của mình.

"Bị tôi nói trúng rồi đúng không, ha ha ha," anh mặt sẹo và mấy đàn em đứng bên cạnh cùng nhau cười đùa.

"Được rồi, tôi về trước đây, có thời gian tôi sẽ đến, có việc thì gọi điện cho tôi." Trương Vũ dặn dò một câu rồi chuẩn bị rời đi.

"Được, đi đi," anh mặt sẹo cũng không giữ Trương Vũ ở lại, mấy năm nay đều như vậy, đã quen rồi.

Loading...