Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn - Chương 166: Thay Đồ

Cập nhật lúc: 2025-07-24 12:02:29
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy chiếc váy của Tưởng Nguyệt khác với chiếc váy kim cương đen, nhưng nó toát lên vẻ thanh khiết dịu dàng.

Chiếc váy màu tím nhạt, những đường thêu ở cổ và hông toát lên vẻ thanh thoát.

Khi Tưởng Nguyệt thấy chiếc váy , mắt cô sáng lên. Nước mắt bắt đầu rơi ngừng.

Bà nội đúng. Chiếc váy may cho cô. Dù là về thiết kế thêu thùa, nó đều là tất cả những gì cô yêu thích.

Thấy Tưởng Nguyệt vẫn đó, bà Cố tức giận .

- Nhìn cháu kìa. Chiếc váy hợp với cháu . Sợi vải sắp đứt mà cháu vẫn còn mặc. Trông cháu thế nào? Mau cởi !

Nghe thấy lời bà Cố, Kiều Niên xuống eo Tưởng Nguyệt.

thấy những sợi chỉ ở đó bung . Cô khỏi nhíu mày.

Nếu bà nội ở đây, dù chiếc váy rách lúc Tưởng Nguyệt đang diễn thuyết sân khấu thì cô cũng chẳng bận tâm.

giờ đây, cô lo lắng nếu Tưởng Nguyệt chuyện gì, bà nội sẽ buồn.

Ánh mắt Kiều Niên rơi mặt Tưởng Nguyệt. Cô .

- Sao cô chiếc váy ? Chiếc váy tím trông hơn. Nó hợp với cô hơn.

Nghe Kiều Niên , ánh mắt Tưởng Nguyệt thoáng qua vẻ chán ghét.

Tuy thích chiếc váy bà chuẩn , nhưng cô vẫn thích chiếc váy đính kim cương hơn. Cô ao ước một chiếc váy như từ lâu .

Tưởng Nguyệt vẫn hiểu tại tặng chiếc váy mà cô thích nhất cho Kiều Niên.

- Bà ơi, cháu xin . - Nước mắt lưng tròng, Tưởng Nguyệt bà Cố với vẻ mặt thương cảm.

- Cháu mặc váy , sẽ cởi nữa.

Tôn nghiêm của Tưởng Nguyệt cho phép cô cởi váy lúc . Cho dù cởi , cô cũng chỉ cởi khi phát biểu thôi.

Mắt bà Cố mở to vì tức giận. Bà bắt đầu thở hổn hển.

Từ đến nay, Tưởng Nguyệt vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, đáng yêu. Đây là đầu tiên bà thấy Tưởng Nguyệt cố tình lời .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-166-thay-do.html.]

lúc , dẫn chương trình mời Tưởng Nguyệt lên sân khấu phát biểu.

Tưởng Nguyệt bà Cố với vẻ mặt kiên quyết. Cô cúi chào bà Cố một cách tao nhã bước lên bục.

Đến nước thì còn đường lui nữa.

Bà Cố thở hổn hển vì tức giận.

Kiều Niên vội vàng vỗ lưng bà Cố, nhẹ nhàng an ủi.

- Bà ơi, đừng giận.

Bà Cố cuối cùng cũng lấy thở. Bà Tưởng Nguyệt với vẻ khó tin và với giọng thất vọng.

 - Con bé hôm nay nghĩ gì ? Trước đây nó ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Sao thành thế ?

Kiều Niên im lặng. Thay đó, cô Tưởng Nguyệt đang bục. Mắt cô tối sầm .

Trong cuộc sống, ai cũng những nỗi ám ảnh nhất định, hoặc những vấn đề mà họ thỏa hiệp. Cô đoán Tưởng Nguyệt sẽ nhất quyết chỉ mặc váy do bà Cố tự tay may.

Thấy Tưởng Nguyệt lời, bà Cố .

- Niên Niên, đừng...

- Bà ơi, cháu giận. Cháu là đầu tiên mặc chiếc váy . Trong lòng cháu, nó là của cháu . Hơn nữa, bà chụp nhiều ảnh cháu ? Cháu nghĩ nó vẫn sẽ là của cháu. - Kiều Niên mỉm an ủi bà Cố.

Bà Cố Kiều Niên , mừng rỡ khôn xiết. Bà khao khát trao cho Kiều Niên tất cả những điều nhất đời. Đây chính là cháu gái cưng của bà.

- A! - Tiếng hét của Tưởng Nguyệt đột nhiên vang lên.

Được khuếch đại bởi micro, âm thanh trở nên chói tai đến mức vội vàng bịt tai .

Mọi sang và thấy chiếc váy của Tưởng Nguyệt còn che kín nữa.

đang lấy hai tay che ngực, vẻ mặt hoảng sợ.

Chiếc váy quá nhỏ so với Tưởng Nguyệt.

Vừa đầu óc cô rối bời, quên cả việc hóp bụng.

Chiếc váy rách toạc, giờ nó như một mảnh giẻ rách treo lủng lẳng cô.

Loading...