Nghĩ đến sức khỏe của Cố Châu, vẻ mặt bà Cố trở nên u sầu. Bà sang Kiều Niên, giục giã.
- Niên Niên, nếu nó ức h.i.ế.p cháu, đừng ngại cho bà . Bà nhất định sẽ cho nó một bài học cháu!
Lòng Kiều Niên ấm áp hẳn lên. Đôi mắt cô sáng lên, ánh mắt tràn ngập nụ .
- Được ạ.
Sau đó, bà Cố nắm tay Kiều Niên, mỉm trò chuyện.
Chỉ khi đó, tâm trạng căng thẳng của Cố Châu mới thư giãn.
Đến biệt thự nhà họ Cố, Cố Châu lo lắng bà Cố sẽ gọi đến bệnh viện khám sức khỏe. Vì , dẫn Trần Thanh thư phòng.
Trong khi đó, Kiều Niên ở phòng khách với bà Cố, trò chuyện.
Không lâu , Tưởng Nguyệt và Triệu Thiến cũng về nhà. Hai lễ phép chào hỏi bà Cố.
Tâm trạng bà Cố mới khá hơn nhiều, bà tươi rạng rỡ. Tuy nhiên, khi thoáng thấy Tưởng Nguyệt, nụ của bà lập tức biến mất. Ánh mắt bà dần dần tràn ngập sự tức giận.
Tưởng Nguyệt rõ bà Cố, rõ bà đang tức giận.
Cô nhanh chóng bước tới xuống bên cạnh bà Cố, mặt nở nụ nịnh nọt.
- Bà nội, tối nay bà ăn gì? Bà ăn gì cháu sẽ ngay.
Triệu Thiến bước tới xuống bên cạnh Kiều Niên. Cô khẽ chào.
- Chị dâu.
Kiều Niên mỉm chào Triệu Thiến.
Vì bà Cố đang tức giận, cô thực sự lo lắng bệnh tim của bà Cố sẽ tái phát. Mọi sự chú ý của cô đều đổ dồn bà Cố.
Ánh mắt của bà Cố rơi hầu mới bước phòng.
Nhìn thấy chiếc váy mà hầu đang cầm, bà cau mày sang Triệu Thiến. Với vẻ mặt vẫn còn khá dịu dàng, bà hỏi.
- Thiến Thiến, cháu với Tưởng Nguyệt rằng chiếc váy bà may là cho Niên Niên ?
Triệu Thiến bà Cố và gật đầu.
- Bà ơi, cháu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-171-khien-trach.html.]
Khi Tưởng Nguyệt thấy lời Triệu Thiến, mặt cô tái mét. Cô lắp bắp giải thích.
- Bà ơi, cháu cứ tưởng Thiến Thiến đang đùa cháu. Cháu...
Sắc mặt bà Cố khá hơn nhiều. Bà thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi chuyện với Triệu Thiến, đứa trẻ bỏ thành kiến với Niên Niên. Một nữa, ánh mắt của bà Cố rơi mặt Tưởng Nguyệt. Thấy mắt cô đỏ hoe, bà .
- Gọi tất cả hầu đây!
Chỉ trong vòng ba phút, tất cả hầu trong biệt thự nhà họ Cố sẵn ở phòng khách.
Bà Cố quét mắt tất cả mặt. Không vô tình cố ý, ánh mắt bà dừng khuôn mặt Tưởng Nguyệt một lúc lâu.
Ánh mắt bà lạnh lẽo, khí chất nghiêm nghị, uy nghiêm khiến sợ hãi đến mức dám nhúc nhích.
- Hôm nay chuyện ! - Bà Cố dậy khỏi ghế sofa, .
Tưởng Nguyệt vội vàng đỡ bà Cố dậy, nhưng bà Cố đẩy .
Nét mặt Tưởng Nguyệt cứng đờ.
Kiều Niên đỡ bà Cố về phía hầu.
Triệu Thiến theo Kiều Niên như một chú cừu ngoan ngoãn.
- Từ nay về , nếu kẻ ngốc nào dám coi thường thiếu phu nhân, đừng trách tàn nhẫn. - Bà Cố cố gắng kìm nén cơn giận.
Nếu bà tự tay nuôi Tưởng Nguyệt, chắc chắn đuổi cô khỏi nhà từ lâu .
Nghe lời bà Cố, Kiều Niên cảm thấy một sự xáo trộn kỳ lạ trong lòng. Như thể một hòn đá rơi mặt hồ tĩnh lặng trong lòng cô, khiến những gợn sóng lan tỏa mặt nước vốn dĩ tĩnh lặng.
Kiều Niên rõ lời bà nội là để Tưởng Nguyệt .
Tưởng Nguyệt kẻ ngốc. Cô đương nhiên Cố lão phu nhân đang ám chỉ .
Mắt cô càng đỏ hơn, hai tay bất giác nắm chặt lòng bàn tay.
Lòng cô đau nhói.
Trước đây, ai cũng Tiểu thư Tưởng Nguyệt của nhà họ Cố. Hôm nay, cô nhục thảm hại trong buổi lễ diễn văn.
Giờ về nhà, bà nội còn cố tình cô hổ mặt nhiều như .
Tâm trí Tưởng Nguyệt rối bời. Cô lo lắng rằng bà nội sẽ lấy tất cả những gì cô .