Thời gian trôi qua thật nhanh. Chớp mắt một tuần trôi qua.
Hôm nay là sinh nhật của cố tiểu thư nhà họ Lục.
Bữa sáng hôm nay chỉ Kiều Niên và Cố lão phu nhân.
Thấy chỗ của Cố Châu trống , bà Cố bối rối hỏi.
- Cố Châu ?
Kiều Niên trả lời tự nhiên, lưu loát.
- Sáng nay cùng Trần Thanh rời khỏi nhà. Không khi nào về.
Ánh mắt bà Cố thoáng hiện vẻ ngạc nhiên. Nhìn vẻ mặt bình thản của Kiều Niên, bà lo lắng hỏi.
- Nó... nó bắt nạt cháu chứ?
- Không ạ. - Kiều Niên mỉm .
Hơn nữa, Cố Châu còn giúp cô đưa Kiều Sơn và Tô Tuyết tù.
Nhìn Kiều Niên mỉm , bà Cố cảm thấy nhẹ nhõm. Bà nhẹ nhàng hỏi.
- À mà, túi phúc mà bà nhờ cháu ... xong ?
- Đã xong . Trong phòng cháu đấy! - Kiều Niên mỉm gật đầu.
- Được . Vậy thì cháu đồ , cùng bà đến nhà họ Lục. Nhớ mang theo túi phúc nhé.
Bà Cố càng Kiều Niên càng thấy quý cô. A Châu của bà thật may mắn khi một vợ ngoan ngoãn, đáng yêu như Kiều Niên.
- À mà, Lục phu nhân đích cảm ơn cháu cứu bà .
Kiều Niên ngoan ngoãn gật đầu.
Ăn sáng xong, Kiều Niên trở về phòng đồ. Dọn dẹp xong xuôi, cô tìm túi phúc. mà, túi phúc đặt trong ngăn kéo đầu giường biến mất khiến cô hoang mang.
Kiều Niên lục tung ngăn kéo đầu giường, cả giường nữa. Cô thậm chí còn lục tung cả tủ quần áo, nhưng vẫn thấy túi phúc.
Cố Châu bước khỏi phòng tắm, mặc áo choàng tắm màu trắng. Trên bộ n.g.ự.c vạm vỡ của vẫn còn vài giọt nước, dây áo choàng tắm buộc hờ hững quanh eo.
Tóc ướt đẫm. Những giọt nước rơi từ trán xuống, chảy dài khuôn mặt điển trai và rơi xuống yết hầu. Tiếp theo là xương quai xanh, cuối cùng là cơ ngực. Những giọt nước tiếp tục hành trình xuống áo choàng tắm.
Đôi mắt phượng của đỏ lên vì nóng, toát vẻ quyến rũ.
Kiều Niên cảm thấy ánh mắt của Cố Châu mê hoặc. Cô vội vàng , mím môi nhẹ. Để tránh ngượng ngùng, cô nhẹ nhàng hỏi.
- Anh về khi nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-202-mot-sai-lam.html.]
- về lâu.
Lau khô tóc, Cố Châu xuống ghế sofa với vẻ mặt thờ ơ. Thấy Kiều Niên lục lọi trong phòng, thản nhiên hỏi.
- Em tìm gì ?
Kiều Niên giơ tay vén tóc tai. Không thèm liếc Cố Châu, cô .
- Chỉ là một túi phúc màu xanh đậm thôi mà. Anh thấy ?
Nghe thấy lời Kiều Niên, tâm trí Cố Châu chợt loạn lên. Tuy nhiên, vẫn giả vờ bình tĩnh, thản nhiên .
- lấy .
Kiều Niên dừng tìm kiếm. Cô nhanh chóng bước đến bên Cố Châu, đưa tay .
- Trả đây.
Nét mặt Cố Châu chùng xuống. Anh Kiều Niên với vẻ mặt thản nhiên.
- Em dùng hương đàn hương ?
Rõ ràng là thích long diên hương.
Người phụ nữ quên mất sở thích của . Vậy mà hề tức giận.
Nghe thấy lời Cố Châu, Kiều Niên gật đầu.
- Phải, dùng hương đàn hương. Anh lấy đồ của mà xin phép. Trả ngay.
Cố Châu linh cảm lành. Anh mơ hồ cảm thấy túi phúc dành cho .
Tuy nhiên, câu tiếp theo của Kiều Niên khẳng định suy nghĩ của .
- Trả cho nhanh lên. Chúng thể bỏ lỡ thời điểm lành của lễ tưởng niệm.
- Tưởng niệm? - Cố Châu nhướn mày.
- , hôm nay là sinh nhật của trưởng nữ nhà họ Lục. Bà nội bảo túi phúc cho trưởng nữ nhà họ Lục. Bà là để cầu nguyện cho cô . - Kiều Niên thẳng vấn đề.
Cố Châu Kiều Niên chằm chằm. Anh dậy mở tủ quần áo. Bên trong một két sắt mật mã. Sau khi nhập mật mã, lấy túi phúc từ trong hộp gỗ đưa cho Kiều Niên.
Kiều Niên về két sắt mật mã của Cố Châu. Cô Cố Châu chỉ cất giữ những thứ quan trọng nhất của trong đó.
Thấy Kiều Niên lấy, Cố Châu bất mãn. Anh lạnh lùng .
- Em ?
Kiều Niên vội vàng nhận lấy, do tưởng tượng , cô cảm thấy mắt Cố Châu càng đỏ hơn.