Liệu Kiều Niên thật sự tiêu chảy khi ăn thứ ?
Một tia nghi ngờ thoáng qua trong mắt Cố Châu.
Lúc , bà chủ bế đứa con trai ba tuổi tới.
Ánh mắt của Cố Châu vô tình rơi khuôn mặt đứa trẻ, đôi mắt đen láy của càng thêm sâu thẳm.
Bà chủ đương nhiên để ý đến ánh mắt của Cố Châu. Ánh mắt cô rơi khuôn mặt bận rộn của ông chủ. Cô cau mày .
- Lát nữa mua sữa bột cho con trai nhé. Em giúp trông coi cửa hàng.
- Được , đợi một lát. - Người đàn ông gật đầu.
Ánh mắt của bà chủ rơi khuôn mặt đàn ông. Cô vài giây, lấy khăn giấy từ trong túi lau mồ hôi cho ông chủ. Lòng cô đau nhói, cô .
- Chúng cũng mua một cái máy lạnh trong cửa hàng !
- Không cần . Cửa hàng cần máy lạnh. Sao phí tiền như ? - Ông chủ cau mày bà chủ.
- Máy lạnh cũ cũng chẳng tốn kém gì . - Bà chủ .
- Vẫn là tiền. Cái quạt nhỏ của chúng vẫn dùng . Anh cứ dùng quạt trong cửa hàng. Em ở nhà cứ bật máy lạnh là . – Ông chủ với vẻ bằng lòng.
Ánh mắt bà chủ thoáng chút lo lắng. Cô .
- Vậy tối nay chúng ngủ chung phòng nhé?
Ông chủ cau mày, vẻ mặt vui.
- Không , ngủ chung với em . Tiếng ngáy của to đến mức rung trời chuyển đất. Đến lúc đó, cả em lẫn con đều ngủ ngon . Em qua một bên đó . Đừng phiền !
Bà chủ chút bất lực. Cô thở dài bế con sang một bên.
Nhìn thấy cảnh , Kiều Niên bỗng ngẩn .
Tuy sắc mặt ông chủ , giọng cũng mấy dịu dàng, nhưng mỗi lời đều là vì vợ con. Đây là trách nhiệm của một cha.
Đây là niềm hạnh phúc bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-293-hanh-phuc-binh-thuong.html.]
Kiều Niên sang Cố Châu. Cô thấy vẫn đang ngây đứa trẻ trong vòng tay bà chủ.
Cố Châu cứ chằm chằm đứa trẻ ?
Chẳng lẽ Cố Châu thích trẻ con?
Kiều Niên vẫn luôn cảm thấy hiểu rõ Cố Châu, nhưng lúc , cô thể cảm xúc của .
Đứa trẻ cũng cảm nhận Cố Châu đang . Nó ngước lên Cố Châu và bằng giọng trẻ con.
- Chú ơi, cổ vịt 30 tệ một cân. Ngon lắm.
Nghe thấy lời của đứa trẻ, hai vợ chồng chủ phá lên. Mắt họ sáng lên vì hạnh phúc!
Cố Châu mím môi, Trần Thanh. Anh cầm lấy cổ vịt cùng Kiều Niên rời .
Trần Thanh bước tới, lấy từ trong ví một tờ một trăm tệ, đưa cho ông chủ và .
- Cầm lấy tiền thừa !
Ông chủ Trần Thanh thì mừng rỡ. Anh sợ hãi .
- Sao thế ?
- Đây là tiền đặt cọc của ông Cố. Từ giờ trở , mỗi ngày gửi 100 tệ cổ vịt đến biệt thự nhà họ Cố. Chúng sẽ trả chi phí cho . Quan trọng nhất là nguyên liệu thật sạch!
Ông chủ Trần Thanh , mắt sáng lên. Anh vội vàng gật đầu.
- Được , !
Lúc Trần Thanh mới rời , đuổi kịp Cố Châu và Kiều Niên.
Trên xe.
Kiều Niên cổ vịt trong tay, tâm trạng vô cùng .
Cố Châu chằm chằm cổ vịt, hỏi.
- Giờ ăn ?
- Về nhà sẽ ăn. Ăn sẽ hôi xe đấy. - Kiều Niên giải thích ngắn gọn.