Cố Kỳ trượt khỏi ghế sofa và về phía bếp. Cậu một chiếc ghế đẩu nhỏ, lấy một đĩa trái cây từ bàn xuống. Cậu cẩn thận bưng đĩa đến cho Trương Nghi.
Trương Nghi Cố Kỳ, sững sờ. Trước đây Cố Kỳ từng quan tâm đến cô. Cậu đắm chìm trong thế giới của riêng , như thể thứ xung quanh đều chẳng liên quan gì đến .
Ánh mắt Trương Nghi liếc sang một bên.
- Mang bài tập thầy giao cho mày !
Cố Kỳ đặt đĩa trái cây lên bàn về phía phòng học. Cậu lấy vở bài tập từ chiếc bàn nhỏ và chỗ Trương Nghi.
Nhìn thấy Cố Kỳ như , mắt Trương Nghi sáng lên. Cô .
- Bài tập thầy giao bắt đầu từ câu một đến câu mười. Nếu mày , mày sẽ ngủ!
Cố Kỳ mở vở , dựa bàn nhỏ, cầm bút chì một cách nghiêm túc.
Nhìn hành động của Cố Kỳ, Trương Nghi khỏi mỉm . Chỉ cần Cố Kỳ , đến chắc chắn Cố Châu sẽ nghĩ cô dạy dỗ . Thậm chí thể sẽ cho cô thêm tiền.
Có lẽ Cố Châu sẽ cưới cô vì cô là phù hợp nhất để chăm sóc Cố Kỳ.
Trước khi gì, Cố Kỳ liếc cánh cửa đóng kín. Cầm bút chì, vẽ một đường cong, hỏng cả quyển sách!
Trương Nghi, đang ăn hoa quả, bỗng nổi cơn tam bành khi thấy chữ của Cố Kỳ. Cô cứ tưởng Cố Kỳ bình phục, nhưng vẫn ngơ ngác hiểu.
- Mày cái quái gì ? Mày cố ý ? Mày còn hỏng cả quyển vở nữa chứ!
Cố Kỳ bàn , cúi đầu im lặng.
Trương Nghi càng thêm tức giận.
- Vừa mày giả vờ ngoan ngoãn ? Tao cứ tưởng mày tiến bộ chứ. Không ngờ một đứa thiểu năng thành thiểu năng. Thảo nào nhiều giáo viên dạy nổi mày. Nếu tao nhầm thì mày chắc chắn là thiểu năng. Nếu thì cô sinh một đứa thiểu năng như mày chứ?
Trương Nghi càng càng tức giận. Cô xé nát cuốn vở và gầm lên.
- Giờ mày còn chẳng chữ nào nữa. Mày tao báo cáo với bố mày thế nào đây? Đồ ngốc! Tao thật hiểu một đứa thiểu năng như mày thể ở bên bố mày .
Khi Trương Nghi , đồng tử giãn , mắt đỏ hoe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-317-do-thieu-nang.html.]
Không!
Mẹ thiểu năng!
Mẹ chắc chắn thông minh!
Mẹ chắc chắn là tuyệt vời nhất đời!
Trương Nghi cảm nhận sự đổi mặt Cổ Kỳ, lạnh .
- Thằng nhóc ngốc, mày hiểu ý tao .
Cố Kỳ cắn môi, cúi đầu, cố nén nước mắt.
Đây là đầu tiên Trương Nghi thấy Cố Kỳ buồn bực như . Cô cố ý .
- Thì là mày buồn bực. Tao cứ tưởng mày là một khúc gỗ gì. Tao thật sự hiểu nổi. Bố mày trai thông minh như , sinh một đứa con , học? Nghĩ thế nào cũng thấy, chắc chắn là do gen ngu ngốc của mày di truyền sang mày. Cho nên mày mới ngốc nghếch như !
Bàn tay cầm bút chì của Cố Kỳ run rẩy!
- Đừng lo. Đợi tao kế của mày, sinh một đứa con thông minh, mày sẽ thành gánh nặng cho khác! Sao mày tao? Tao bảo mày chữ . Viết cho . Nếu , lát nữa tao sẽ dùng bút chì đánh lòng bàn tay và m.ô.n.g mày đấy!
Cố Kỳ Trương Nghi với vẻ mặt bất mãn, ném bút chì sang một bên.
Mặt Trương Nghi tái mét vì tức giận. Cô lập tức dậy, cầm lấy cây bút chì, chĩa thẳng mặt Cố Kỳ. Cô gầm lên.
- Tay mông? Tự chọn !
Cố Kỳ do dự một chút. Khóe mắt liếc cánh cửa đang đóng chặt, lặng lẽ đưa tay .
- Đồ ngốc! Tao tức quá! - Trương Nghi giơ cây bút chì lên, suýt nữa thì đập lòng bàn tay Cố Kỳ!
Ầm!
Cánh cửa bật mở với một tiếng "ầm" thật lớn.
Trương Nghi đầu , thấy vẻ mặt lạnh lùng của Cố Châu. Ánh mắt như nuốt sống cô.
Trương Nghi kinh hãi đến nỗi cây bút chì rơi xuống đất.