Tống Vũ nhẹ nhàng gọi.
- Anh Hai?
- , cô gọi cô là chị.
Nét mặt Tống Vũ cứng đờ, sắc mặt dần tái nhợt.
- Em...
Lục Niên thờ ơ Tống Vũ rời , vẻ mặt ủy khuất. Cô cắn nhẹ khóe môi, trái tim như ai bóp chặt. Đau đớn chịu nổi, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Từ khi Tống Vũ trí nhớ, Hai hình như đặc biệt ưa cô. Rõ ràng là vui vẻ, nhưng mỗi gặp cô, sắc mặt âm trầm.
Trước đây, cô dám đến gần Hai. Mỗi như , cô chỉ thể từ xa.
Mãi đến năm chín tuổi, cô mới vô tình xông Phật đường của Lục đại tiểu thư. Lúc đó, cô thấy Hai đang bệ cửa sổ chơi vĩ cầm.
Một nụ lặng lẽ hiện lên khuôn mặt Hai khi chơi bản nhạc ấm áp.
Khi ánh nắng chiếu xuống Hai, như bao phủ bởi một lớp ánh sáng vàng, và như từ trời rơi xuống.
Cô đó ngơ ngác, cố gắng ghi nhớ một Hai ấm áp như .
Cô vô tình đá chiếc ghế bên cạnh.
Anh Hai đột nhiên tỉnh táo , cô với ánh mắt giận dữ.
Tuy đây Hai bao giờ thích cô, nhưng thực sự tức giận.
Cô như thể chạm đến giới hạn của Hai.
Cô lập tức cảm thấy sợ hãi và bất an. Cô giải thích với Hai, nhưng dường như cô phiền mà trực tiếp đuổi cô ngoài.
Đến bây giờ, Tống Vũ vẫn nhớ rõ những gì Hai .
"Sau cô tùy tiện đến đây. Cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi mà vô tình mang về. Cô sẽ bao giờ là em gái ."
Lúc bấy giờ, Tống Vũ mới nhận con ruột của .
Sau đó, cô hầu rằng một cô gái c.h.ế.t yểu trong Phật điện. Cô gái đó là em gái của Hai.
Trong lòng Hai, đầu tiên là em gái mất của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-388-khong-lien-quan-den-huyet-thong.html.]
Còn bản cô, cô chỉ là một đứa trẻ bỏ rơi đưa về từ trại trẻ mồ côi. Anh Hai ngay từ đầu hề chấp nhận cô.
...
Trần Thanh lái xe đến cửa phòng tiệc.
Cố Châu dẫn Kiều Niên ghế .
Tưởng Nguyệt bước đến ghế phụ phía . Vừa định mở cửa, cô thấy giọng lạnh lùng của Cố Châu.
- Lái xe.
Giọng Cố Châu lạnh như băng, một chút ấm áp, càng chút dịu dàng nào.
Trần Thanh gì, lái xe mất.
Tưởng Nguyệt đó ngơ ngác.
Tay cô vẫn còn định mở cửa. Một lúc lâu , cô mới bình tĩnh rút tay .
Mắt Tưởng Nguyệt dần đỏ lên. Nghĩ đến những lời Kiều Niên , nỗi sợ hãi lan tỏa trong lòng.
Giờ thì, dường như Cố Châu hết chuyện.
lúc đó, một chiếc xe thể thao màu đỏ tươi dừng mặt cô.
Cửa kính bên phụ từ từ hạ xuống, để lộ khuôn mặt sáng ngời tinh tế của Tống Vũ.
Tim Tưởng Nguyệt thắt , vẻ mặt ngượng ngùng. Cô chắc Tống Vũ thấy cảnh cô Cố Châu bỏ .
Tưởng Nguyệt cố gắng gượng .
- Chị Tống Vũ.
Vì bà Cố và bà Lục quan hệ , nên Tống Vũ thường theo bà đến nhà họ Cố chơi.
Vì , mối quan hệ của cô với Tưởng Nguyệt cũng tệ. Cô chơi với cô từ nhỏ.
- Trông em vẻ lơ đãng. Có chuyện gì ?
Nghe Tống Vũ , Tưởng Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Hình như Tống Vũ chứng kiến cảnh cô Cố Châu bỏ rơi.
Tưởng Nguyệt mỉm lắc đầu.
- Em .
- Anh A Châu ?