Tổng hợp mẩu truyện ngắn trên zhihu - 58. Bạn có thể giới thiệu một số truyện “kết hôn trước, yêu sau” đã hoàn thành không?
Cập nhật lúc: 2025-06-08 08:58:54
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay ngày đầu tiên kết hôn theo hợp đồng với Lục Hoài Châu, tôi đã biết anh từng có một người bạn gái cũ đã cùng anh vượt qua gian khó.
Ban đầu tôi không mấy để tâm, nhưng sau sáu năm chung sống, tôi dần dần không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, cuối cùng lại yêu anh.
Bạn gái cũ của anh quay lại và hỏi:
“Anh đã yêu vợ mình chưa?”
Lục Hoài Châu im lặng, còn tôi thì đã biết câu trả lời.
1
Dự báo thời tiết cho biết do ảnh hưởng của bão tuyết, hôm đó sẽ là ngày lạnh nhất trong năm tại thành phố B.
Nửa đêm, điện thoại của Lục Hoài Châu rung nhẹ hai lần, có cuộc gọi đến nhưng anh lập tức tắt máy, bởi anh là người ngủ không sâu.
Âm thanh ấy khiến Thẩm Âm bị đánh thức đôi chút, Lục Hoài Châu khẽ vỗ lưng cô, khiến cô lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng rất nhanh sau đó, điện thoại lại rung lên lần nữa. Lần này, Lục Hoài Châu không tắt máy.
Anh chỉ do dự hai giây, rồi rời giường.
Anh đứng trong phòng khách nghe điện thoại, giọng nói rất nhỏ, nhưng cửa phòng ngủ lại không được đóng chặt.
Thẩm Âm mở mắt trong chăn ấm, sau khi do dự một lúc, cô nhẹ nhàng đi đến cạnh cửa, lắng nghe anh nói chuyện với người ở đầu dây bên kia:
“Gọi cho tôi có ích gì?
Nửa đêm chạy ra ngoại ô làm gì?
Có thể gọi cứu hộ giao thông.”
Giọng Lục Hoài Châu không có nhiều cảm xúc, giống như anh đang nói chuyện với cấp dưới một cách kiên nhẫn.
Nhưng Thẩm Âm không cần nghe kỹ, cũng không cần hỏi, cô đã đoán được ai đang ở đầu dây bên kia.
Chỉ có người đó, mới dám gọi cho Lục Hoài Châu lúc nửa đêm.
Chỉ có người đó, mới khiến anh dù ngoài miệng lạnh lùng nhưng vẫn thở dài, khoác áo khoác và cầm chìa khóa xe, lao vào bão tuyết.
Tiếng khóa cửa vang lên rất khẽ.
Thẩm Âm đẩy cửa phòng ra, phòng khách đã trống trơn, cô không còn buồn ngủ nữa.
Cô khoác thêm áo, ra ban công giữa thời tiết âm mười mấy độ, nhìn chiếc xe đen lao đi dưới tầng, rồi ánh đèn xe dần dần khuất sau gió tuyết gào thét.
Lục Hoài Châu không đề phòng Thẩm Âm, sau sáu năm kết hôn, lần đầu tiên cô đăng nhập vào tài khoản điện thoại của anh, im lặng nhìn định vị di chuyển ra xa, cuối cùng dừng lại ở một đoạn quốc lộ ngoại ô thành phố.
Thẩm Âm đã đoán được đại khái lý do Lục Hoài Châu ra ngoài: có thể là bạn gái cũ vừa về nước của anh bị kẹt trong bão tuyết trên quốc lộ, nên gọi điện cầu cứu.
Dù Lục Hoài Châu biết rõ đó là chiêu trò "lạt mềm buộc chặt", anh vẫn bất lực mà rơi vào bẫy tình cảm đó.
Khi anh trở về, trời đã gần sáng, bên ngoài vẫn tối đen, mùa tuyết khiến bình minh đến rất muộn.
Anh nhẹ nhàng mở cửa, đứng một lúc trong nhà ấm áp, rồi mới lên giường, kéo cô vào lòng như thể đêm qua chưa từng rời đi.
Thẩm Âm không hỏi nhiều.
Sáng hôm sau vẫn như hai nghìn ngày trước, ngồi đối diện nhau ăn sáng cùng Lục Hoài Châu.
Cô ăn bánh quy soda uống cà phê đá, anh ăn điểm tâm Trung Hoa với sữa.
Anh đưa cà phê cho cô, nói:
“Trời lạnh rồi, em cứ uống đồ lạnh khi bụng đói thế này không tốt cho dạ dày.”
Anh luôn ân cần như thế, nhắc nhở cô quan tâm đến sức khỏe, nhưng chưa bao giờ ép buộc, chỉ nói nhẹ nhàng, đúng mực.
Thẩm Âm mỉm cười, nhìn anh:
“Không sao đâu, em quen rồi.”
Gần đây công việc cô rất bận, ăn sáng xong ngồi thêm một lúc, đợi cho đến khi đá trong cà phê tan hết mới lái xe sang thành phố bên gặp đối tác.
Đường trơn, tuyết đóng hai bên, dù đã được dọn sạch ban ngày, vẫn rất khó đi.
Cô bỗng nhớ lại đêm qua anh lái xe ra ngoại ô, mất rất ít thời gian.
Ngân hà lấp lánh
Hẳn là anh đã rất sốt ruột, nên mới có thể làm được như siêu nhân vậy.
Khi cô trở về thành phố B, bão tuyết đã chấm dứt.
Hai người lại ngồi đối diện nhau ở bàn ăn trong nhà, một buổi sáng nữa, cùng uống cà phê đá.
Sau đó, cô đặt cốc xuống, lấy hai bản tài liệu đưa cho anh:
“Hoài Châu, đây là đơn ly hôn do luật sư của em soạn sẵn.”
Lục Hoài Châu sững người, ánh mắt dừng lại trên bìa tài liệu, một lúc sau mới hỏi:
“Em có ý gì?”
Thẩm Âm bình thản:
“Nghĩa là, hay là chúng ta… chấm dứt ở đây đi.”
“Chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao, nếu một ngày ai muốn dừng lại, thì cứ chia tay.”
Cô mỉm cười nhẹ nhàng.
Hơi thở anh hơi ngừng lại.
Sáu năm kết hôn, đóng vai vợ chồng ân ái quá lâu, đến mức họ gần như quên mất rằng ban đầu họ chỉ là vì một mối hợp tác mà kết hôn theo kiểu liên hôn giữa hai gia tộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-hop-mau-truyen-ngan-tren-zhihu/58-ban-co-the-gioi-thieu-mot-so-truyen-ket-hon-truoc-yeu-sau-da-hoan-thanh-khong.html.]
2
Nói về mối quan hệ giữa Thẩm Âm và Lục Hoài Châu trước khi kết hôn nếu nói thân thiết thì cũng có thể xem là thanh mai trúc mã.
Nhưng nói chính xác hơn thì nên gọi là bạn chơi hồi nhỏ nhưng không mấy thân thiết.
Bên ngoài vẫn luôn đồn rằng Tổng giám đốc Lục và phu nhân tình cảm sâu đậm, thỉnh thoảng có người không rõ chuyện xưa sẽ cảm thán một câu “đúng là trời sinh một cặp”, nhưng thực tế thì Thẩm Âm và Lục Hoài Châu không phải kiểu tình cảm chớm nở từ thời niên thiếu rồi dắt tay bước vào hôn nhân, cũng không phải yêu thầm nhau nhiều năm cuối cùng mới thành đôi.
Thực tế, thời thanh xuân của họ gần như không có giao điểm.
Khi ấy, Thẩm Âm có cuộc sống phong phú đầy màu sắc của riêng mình.
Còn khi ấy, Lục Hoài Châu đã có bạn gái.
Tên là Lâm Linh.
Chuyện của anh và Lâm Linh, nói ngắn gọn, là mối tình si mê giữa thiếu gia nhà giàu và cô bé lọ lem.
Trong quá khứ đó, từ thời trung học Lục Hoài Châu đã kiên định chọn Lâm Linh, dành cho cô vô vàn thiên vị.
Chuyện tình của họ quá đỗi trong sáng, đến mức cả Thẩm Âm – người không quan tâm chuyện phiếm – cũng từng nghe bạn bè cảm thán: “Thật lạ, nhà họ Lục lại có một kẻ si tình.”
Đáng tiếc là kiểu chuyện như phim thanh xuân ấy vốn khó có kết cục tốt đẹp, trưởng bối nhà họ Lục không tán thành mối tình này, cha mẹ phản đối kịch liệt, gây đủ khó dễ.
Kết cục là, Lâm Linh nhận một khoản tiền từ nhà họ Lục rồi nhẫn tâm chia tay Lục Hoài Châu, rời đi nơi khác.
Còn Lục Hoài Châu thì lặng lẽ trở về với gia tộc, tuần tự tiếp nhận sản nghiệp, trở thành “người con tốt” trong mắt trưởng bối.
Thẩm Âm xuất hiện sau đó.
Khi ấy cô đã gặp gỡ rất nhiều nam thanh niên chất lượng, trong quá trình liên tục làm quen người mới, cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Đúng lúc đó, Lục Hoài Châu bị gia đình thúc giục tìm một đối tượng kết hôn môn đăng hộ đối, thế là họ được người quen giới thiệu, cùng ngồi chung một bàn ăn.
“Thẩm Âm hả? Lâu quá không gặp rồi.”
Khi cô và Lục Hoài Châu ngồi đối diện nhau trong buổi xem mắt, trên gương mặt anh đã không còn vẻ tiều tụy u ám của người thất tình, cũng chẳng thấy sự chán ghét với hai chữ “môn đăng hộ đối”.
Thời gian giống như liều thuốc chữa lành mọi vết thương, Lục Hoài Châu khi đó đã là một người đàn ông lịch thiệp, nhã nhặn, nói năng kín kẽ, là người kế thừa gia tộc thực thụ.
Thẩm Âm kinh ngạc trước sự thỏa hiệp của Lục Hoài Châu với gia đình, cũng kinh ngạc khi anh thật sự chấp nhận nghe theo sự sắp đặt, ngoan ngoãn tìm một người vợ môn đăng hộ đối.
Thật ra Lục Hoài Châu không phải là lựa chọn tốt nhất trong những người mà Thẩm Âm từng tiếp xúc, nhưng đúng lúc cô không muốn tiếp tục những buổi xem mắt thì anh xuất hiện, lại vừa hay lễ độ và lịch thiệp quá mức, khiến Thẩm Âm cảm thấy cũng tạm ổn.
Có lẽ hôm đó là bất kỳ một người đàn ông tốt nào khác, Thẩm Âm cũng sẽ thấy “có thể”, nhưng đúng lúc đó lại là Lục Hoài Châu.
Thế là họ nhất trí nhanh chóng, cảm thấy đôi bên cũng không đến mức phản cảm, nên cứ vậy mà kết hôn.
Cô đúng là hồ đồ thật, khi bạn nói “có khi anh ta cả đời cũng không quên được người yêu cũ”, cô chỉ thản nhiên đáp: “Vậy chẳng phải càng tốt sao, nước sông không phạm nước giếng. *Tương kính như tân, *vợ chồng thế tục, cũng chỉ vậy thôi.”
*Tương kính như tân: Thành ngữ này thường dùng để mô tả mối quan hệ vợ chồng đối xử với nhau lễ độ, tôn trọng, giữ gìn như khách quý, dù đã ở bên nhau lâu dài.
*Vợ chồng thế tục: Một mối quan hệ vợ chồng mang tính thực tế, không lý tưởng hóa, không mộng mơ – sống với nhau vì trách nhiệm, điều kiện xã hội, hoặc thỏa thuận, chứ không hẳn là vì tình yêu sâu đậm.
Ban đầu Thẩm Âm không quá thích Lục Hoài Châu, cô là một thương nhân thực thụ, một trong những lý do quan trọng khiến cô chọn ở bên anh là vì giữa hai nhà đang có một hợp tác lớn được thúc đẩy.
Chỉ là Lục Hoài Châu quá tốt, quá lịch sự, dù không yêu cô, từng chi tiết trong cuộc sống đều chu đáo.
Quà lễ không bao giờ thiếu, nếu buổi tối không kịp về ăn cơm đều gọi điện báo trước.
Mỗi lần cô đi công tác, Lục Hoài Châu đều đích thân đưa đón tại sân bay, từ sau khi cưới anh, cô chưa từng thấy trên bàn cơm xuất hiện món ăn nào mình không thích.
Mọi sở thích của cô, anh đều nhớ kỹ như in, mọi chuyện đều ưu tiên suy nghĩ của cô.
Ngày ngày ở bên nhau, không hề lơi là, từng giọt nước nhỏ cuối cùng cũng làm mòn đá, thật sự rất khó để không rung động.
“Sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện chia tay?” Lục Hoài Châu cầm lấy tờ đơn ly hôn, nhưng không mở ra.
Cô nhẹ giọng nói: “Chỉ là cảm thấy, hình như chúng ta không còn lý do gì để duy trì cuộc hôn nhân này nữa.”
“Luật sư nói, thỏa thuận tiền hôn nhân của chúng ta ký rất rõ ràng, việc chia tài sản cũng không phức tạp lắm. Anh xem qua bản này, có gì cần sửa đổi thì nói.”
Nhưng Lục Hoài Châu vẫn không mở ra, hỏi: “Là anh có điểm nào khiến em không hài lòng sao?”
Thẩm Âm trả lời rất nhanh: “Sao có thể, dĩ nhiên là không có.”
Lục Hoài Châu cũng đáp lại rất nhanh: “Anh không thể ký ngay bây giờ.
“Dạo này công ty anh đang có một dự án rất quan trọng, anh không muốn bị ảnh hưởng bởi truyền thông và dư luận vào thời điểm này.
“Hơn nữa bản thỏa thuận anh có xem cũng vô ích, anh cần luật sư hỗ trợ đánh giá.”
Anh liệt kê từng lý do không thể ký ngay một cách tuần tự, giọng điệu như đang đàm phán với đối tác kinh doanh.
Anh nói chuyện lúc nào cũng bình tĩnh lý trí, luôn đặt lợi ích công ty lên hàng đầu.
Thỉnh thoảng Thẩm Âm cũng cảm thấy, giữa hai người họ, giống như hai AI thương mại cao cấp đang cộng tác với nhau.
Nhưng đôi lúc cô cũng mơ hồ tự hỏi, khi anh ở bên Lâm Linh, nói chuyện và hành xử có lý trí như vậy không?
Câu trả lời chắc chắn là: Không.
Trong lòng Lục Hoài Châu, cô và Lâm Linh không thể so sánh.
Cô là đối tác phù hợp, cũng chỉ dừng lại ở mức “phù hợp” mà thôi.
Còn Lâm Linh là người mà anh dốc lòng yêu thương.
Lục Hoài Châu nhìn Thẩm Âm một lúc, hỏi: “Có thể cho anh biết lý do không?”
Thẩm Âm đầy ẩn ý, nói: “Tiền bạc đáng quý, tình yêu càng đáng giá hơn.”
Ánh mắt Lục Hoài Châu chợt tối đi, nhưng vẫn gạt bản thỏa thuận sang một bên, hỏi Thẩm Âm: “Em đã bàn với người nhà chưa?”
Thẩm Âm khựng lại một chút, đáp: “Chưa.”
Lục Hoài Châu lại thay cô quyết định: “Chẳng phải ngày mai là cuối tháng rồi sao? Em phải về nhà ăn cơm. Dạo này sức khỏe ông nội em không tốt, hay là… tạm thời đừng nói chuyện này với họ.”