Tổng hợp mẩu truyện ngắn trên zhihu - 88. Tổng hợp trích đoạn hay trong Thiên Quan Tứ Phúc (2)

Cập nhật lúc: 2025-07-06 11:51:57
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

[Trích đoạn 73 – “Hãy vì mà sống”, một câu bâng quơ, khắc sâu cả đời]

Hai tay ôm ghì chiếc dù, thiếu niên nọ cắn răng : “Ta đau đớn lắm! Ngày nào cũng hận thể c.h.ế.t quách cho xong, ngày nào cũng g.i.ế.c sạch thế giới tự g.i.ế.c chính ! Ta sống đau đớn!”

Một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi hét lên những lời như thế, cảnh tượng đúng là buồn đáng thương. Thế nhưng trong thể bé nhỏ của nó như thứ gì đó bùng nổ, chống đỡ sự căm phẫn và tiếng gào rống của nó.

Phong Tín cau mày hỏi: “Nó gì thế? Giết sạch thế giới , đây là lời mà con nít ?”

Mộ Tình hờ hững đáp: “Tại nó còn nhỏ quá thôi. Lớn thêm chút nữa, nó sẽ nhận rằng những gì bây giờ nếm trải chẳng thấm cả.”

Dừng một thoáng, Mộ Tình Tạ Liên, : “Những đau đớn đời nhiều vô kể. Chẳng hạn như đại hạn ở Vĩnh An, Vĩnh An nào đau đớn thua nó . Điện hạ cần để ý. Nên gì thì thôi.”

Tạ Liên khẽ: “Chắc là .”

Với khác mà , lẽ sự đau đớn của một chỉ là chút phiền toái vặt vãnh đáng nhắc đến mà thôi.

Thiếu niên nọ ngửa đầu Tạ Liên, con mắt đỏ rực nhưng rơi lệ, một tay ôm dù, một tay chìa níu vạt áo của tượng đất sét, chất vấn: “Rốt cuộc vì còn sống đời ? Rốt cuộc con sống sót ý nghĩa gì chứ?”

Lặng im hồi lâu, ai trả lời, dường như lường kết quả , thiếu niên từ từ cúi thấp đầu.

Ngờ , một giọng bất chợt phá vỡ sự yên lặng, vang lên đầu nó: “Nếu sống tiếp như thế nào, sống tiếp vì .”

Phong Tín và Mộ Tình cạnh Tạ Liên nghĩ rằng y sẽ thật sự trả lời, hơn nữa còn trả lời kiểu đó, cả hai trợn trừng mắt, : “… Điện hạ?!”

Thiếu niên nọ ngẩng phắt đầu lên, nhưng thấy bất kỳ ai, chỉ một giọng dịu dàng như ẩn như hiện truyền đến từ phía tượng đất sét:

“Vấn đề mà hỏi, cũng nên trả lời thế nào. Có điều nếu sống tiếp ý nghĩa gì, chi bằng tạm thời xem là ý nghĩa đó .”

Sắc mặt Phong Tín và Mộ Tình như nứt , cả hai đồng loạt đưa tay bụm miệng Tạ Liên, hét lớn: “Đừng nữa điện hạ! Huynh phạm quy ! Phạm quy !”

Trước khi bọn họ bụm miệng, Tạ Liên vẫn tranh thủ hô một câu: “Cảm ơn hoa của ! Đẹp lắm, thích!”

—————————————

[Trích đoạn 88 – Nước mắt nhiễu xuống, mãi là tín đồ]

Tạ Liên gật đầu, định xoay , thiếu niên chợt nhào đến bên mép bệ thờ, thở hổn hển : “Ta mà! Điện hạ, đừng , lời với !”

Nghe , ba đều sững sờ. Thiếu niên vẻ hồi hộp, siết tay : “Tuy đạo quán của đốt , nhưng mà… đừng buồn. Sau sẽ xây cho nhiều đạo quán to hơn, tráng lệ hơn, ai sánh bằng hết. Không một ai thể sánh với . Ta nhất định sẽ !”

“……”

Ngân hà lấp lánh

Ba im lặng đáp.

Thiếu niên áo quần rách rưới, đầu tóc bụi bặm, mặt mũi bầm dập, thảm hết chỗ chê, mấy lời hùng hồn chí khí đó, quả thật khiến dở dở , nên cảm tưởng gì. Dường như sợ giọng của thể truyền đến tai đối phương, nó còn chụm hai tay đặt bên miệng, hét lớn về phía bức tranh bệ thờ: “Điện hạ! Huynh thấy ? Trong lòng , là thần! Huynh là vị thần duy nhất, là vị thần đích thực! Huynh thấy ?!”

Nó hét khàn cả giọng, đến nỗi cả ngọn núi Thái Thương đều dội tiếng vang: Huynh thấy !

Tạ Liên đột nhiên bật ha ha. Tiếng quá đột ngột, Phong Tín và Mộ Tình đều giật thót. Tạ Liên lắc đầu, dĩ nhiên thiếu niên thấy, song dường như vẫn cảm nhận gì đó, mắt nó sáng lấp lánh, dáo dác xung quanh. Nào ngờ, một giọt nước lạnh băng bỗng rơi xuống gò má của nó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-hop-mau-truyen-ngan-tren-zhihu/88-tong-hop-trich-doan-hay-trong-thien-quan-tu-phuc-2.html.]

Thiếu niên chợt mở to hai mắt, trong tích tắc, mắt nó phản chiếu một bóng ngược trắng như tuyết. Tiếc rằng một cái chớp mắt, bóng ngược đó tan biến.

Thấy Tạ Liên hiện hình trong phút chốc, Phong Tín : “Điện hạ, khi nãy …”

Tạ Liên mù mờ đáp: “Khi nãy? À, pháp lực của , khi nãy nhất thời khống chế thôi.”

Thiếu niên thẳng , dụi dụi mắt, như thể đang cố níu giữ bóng hình thoáng qua biến mất ban nãy. Tạ Liên nhắm nghiền hai mắt, hồi lâu mới mở miệng: “Quên .”

Cuối cùng cũng nhận hồi âm, thế mà là hai chữ , thoạt đầu ánh mắt thiếu niên lóe sáng, khóe miệng giương cao, đó ngẩn , độ cong nơi khóe miệng từ từ hạ xuống. Nó hỏi: “…Cái gì? Quên cái gì?”

Tạ Liên thở dài, dịu giọng với nó: “Quên .”

Thiếu niên sững đáp. Tạ Liên lầm bầm: “Bỏ . Dù gì nhanh thôi, sẽ còn ai nhớ nữa .”

Nghe câu , thiếu niên mở to mắt, một dòng lệ lẳng lặng chảy dài từ khóe mắt của nó, quệt thành một vệt trắng nhợt mặt nó. Hầu kết ở cổ khẽ nhúc nhích, nó nghẹn ngào: “Ta…”

Phong Tín vẻ đành lòng: “Điện hạ, đừng nữa. Huynh vi phạm lệnh cấm .”

Tạ Liên đáp: “Ừ, nữa. Có điều dù cũng vi phạm lệnh cấm nhiều , thiếu gì mấy câu .”

Câu , y để cho thiếu niên nữa. Ba xuống khỏi bệ thờ, ngoài đại điện đổ nát. Gió đêm táp , Tạ Liên lắc lắc đầu.

Hiện giờ y vẫn là thần quan, theo lý mà , y thể nào cảm nhận “lạnh” nữa. giờ phút đây, y thật sự cảm thấy lạnh thấu xương.

Nào ngờ, thiếu niên bọn họ bỏ lưng đột nhiên thì thào trong đại điện: “Không .”

Rõ ràng nó thấy ba , tìm hướng chính xác, cuối cùng chạy ào ngoài, với bóng lưng của bọn họ: “Không !”

Ba đầu , chỉ thấy giữa màn đêm, đôi mắt của thiếu niên sáng một cách hút hồn, gương mặt chi chít thương như giận như buồn, như cuồng như vui.

Giữa dòng nước mắt tuôn trào, nó : “Ta sẽ quên !”

“Ta vĩnh viễn sẽ quên !!!”

———————————————————

[Trích đoạn 100 – Quá khứ Quỷ Vương, Thiên sát cô tinh]

Giọng đứa bé tuy vẫn còn non nớt, nhưng tiếng hét của nó tràn đầy phẫn nộ, giống như trong lòng chất chứa đau đớn và tuyệt vọng vô cùng vô tận, khiến cho những mặt mà run rẩy. Rõ ràng đứa bé chi chít vết thương, thế mà vẫn liên tục đánh đ.ấ.m cắn xé, quả thật giống hệt một con ch.ó điên mắt đỏ ngầu, hung hãn tột độ. Vài vị phó quốc sư cản Hồng Hồng Nhi , quốc sư cuống quýt lùi , lùi : “Mau đuổi nó xuống núi, mau đuổi nó xuống núi! Đừng ai đụng nó, thật đấy. Mệnh nó độc lắm, tuyệt đối đừng đụng nó!”

Vài vị phó quốc sư vội vàng bắt chước quốc sư tránh né đứa bé, Mộ Tình và Phong Tín nên theo . Thấy tránh như tránh rắn rết, đứa bé ngơ ngác, thế càng đánh càng hăng, cắn hét khản cổ: “Ta ! Ta !! Ta !!!!”

Bỗng nhiên, một đôi tay vòng qua hông nó, ôm lấy thể của nó. Một giọng cất lên đầu nó: “Đệ . Ta . Được , đừng nữa. Ta mà.”

Đứa bé sức mím môi, siết chặt hai ống tay áo trắng tinh vòng qua hông , cố nín nhịn thật lâu, cuối cùng vẫn nhịn nổi, con mắt đen trợn tròn bỗng chảy một dòng nước mắt, nó òa nức nở.

Tạ Liên ôm nó từ lưng, bằng giọng quả quyết: “Không vấn đề của . Không của .”

——————————————————————-

gìn nó , còn cẩn thận . “

Loading...