[ Trích đoạn 156 – Tung dù là để che vợ, phần của ngoài ]
Tiếng ầm ầm vang lên ngừng, càng nhiều viên đá lớn từ trời rơi xuống. To như đá tảng, trực tiếp đập sập nhanh lẹ một phiến nóc nhà, mấy viên đá nhỏ bằng đầu từ trời cao hạ xuống cũng uy lực kinh ,may mà một tầng nóc nhà cản trở, hơn nữa thủ cũng tệ, né tránh kịp thời. Chỉ Hoa Thành là nhàn nhã nhất, Tạ Liên chạy chỗ tránh chỗ , chợt một bên : “Ca ca, qua đây ?”
Quay đầu , Hoa Thành đang theo sát ở bên y, chỉ còn cách một bước chân, vững bước như bay, từ nơi nào mà rút một cây dù đỏ, bật lên che tủm tỉm y.
Mà những hòn đá rơi đập phanh phanh dù, Hoa Thành một tay che dù, một chút hoảng loạn nào!
Tạ Liên lập tức trốn dù của , thảng thốt: “Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, may mà Tam Lang.”
Hoa Thành một chút, lo là dù che đủ nên kéo y nghiêng một chút về phía , : “Huynh sang bên chút.”
Mặc dù đúng lúc tí nào, nhưng Tạ Liên vẫn là nhịn , trong lòng khẽ rung động, : “Đệ cầm như mệt ? Có giúp một tay che dù…”
Những còn hết tránh đông trốn tây, chạy điên cuồng, thấy bọn họ bên nhàn nhã quá thể, đều chịu hết nổi, nhịn mà : “Này, cái là quá bất công ?!”
“Hoa Thành chủ, thể hỏi thăm ngài còn cây dù thừa nào ?!”
“Có thể mượn mà che một chút ?!”
Hoa Thành giả tạo, : “Không . Không thể cho mượn.”
Mọi trong lòng tràn đầy tiếng kháng nghị, Tạ Liên cũng chút ngượng ngùng, : “Núi quái dị thật!” Vừa liền chạy ngoài, Hoa Thành cũng chút do dự nào mà ôm y , ung dung giảng thích cho y: “Ca ca đúng, núi đích xác là quái, tinh quái. Núi Đồng Lô ba ngọn núi lớn, chia gọi là ‘Lão’, ‘Bệnh’, ‘Tử’, mặc dù khác gì núi bình thường, nhưng ở núi Đồng Lô thể tự chuyển động, cho nên, đem chúng địa tiêu ở núi Đồng Lô.”
[……………]
Có biện pháp! Tạ Liên : “Nếu tiến lên ,lùi về lên đều , thì xuống! Chúng đào một cái lỗ tránh một chút!”
Linh Văn lập tức : “Ý kiến ! Mời ngài bây giờ hãy bắt đầu ngay !”
Bùi Minh cắn răng : “Vậy… Phiền ngươi… Mau chút… ! ! !”
Tạ Liên : “Tốt !” nhanh tay dùng Phương Tâm điên cuồng bắt đầu đào một cái hố, đào cát bay đá văng đất bùn loạn rơi. Hoa Thành ở một bên che dù cho , những phụ đào, ngược còn khuyên nhủ: “Ca ca, chớ đào vội, xuống nghỉ ngơi .”
Mọi nhịn , đều la: “Hoa Thành chủ!!!”
Hoa Thành : “Ừ? Kêu chi?”
Linh Văn phịch ở đất, : “Hoa Thành chủ, ngài và thái tử điện hạ cũng ở nơi đây, nếu là đào thì thể giúp một chút ? Dẫu cũng kẹp bởi tấm đá .” Còn một câu đều hổ mà : Không đào, thì phiền ngươi cũng lên cọc thịt trụ nó ?
Tạ Liên mặc dù gấp, nhưng theo bản năng cũng tự nhiên mà tín nhiệm , một bên tay đào cái hố, miệng : “Tam Lang, biện pháp nào ?”
Hoa Thành : “Ca ca cứ chờ, cần động thủ, một hồi sẽ ngay.”
——————————————————–
[ Trích đoạn 177 – Tỏ tình, Quỷ vương sợ hãi, Thần tiên định rõ cảm xúc ]
Tạ Liên nghiêm nghị: ” “Quý nhân cành vàng lá ngọc” rốt cuộc là ai?”
Ngón tay lưng Hoa Thành khẽ động.
Sau một lúc lâu trầm mặc, mới chậm rãi : “…Điện hạ đươc, cần gì hỏi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-hop-mau-truyen-ngan-tren-zhihu/90-tong-hop-trich-doan-hay-trong-thien-quan-tu-phuc-5.html.]
Tạ Liên gật gật đầu: “Thì là thế. Quả thật đúng là như .”
Hoa Thành ừ hử lấy một tiếng. Dừng một chút, Tạ Liên ngữ khí cứng nhắc tiếp tục : “Vậy , suy nghĩ gì về chuyện ?”
“…”
Hoa Thành nghiêng đầu, giống như dám thằng Tạ Liên, chỉ lộ hai vết thương mặt: “Điện hạ thể cho ?”
Thanh âm của đều phảng phất sự khổ sở. Tạ Liên : “Xin . Chuyện rõ ràng .”
Mặc dù Hoa Thành cần hô hấp, nhưng khi câu , vẫn bất giác hít sâu một .
Tuy rằng sắc mặt trắng đến độ cực thảm, nhưng vẫn một chút, phong độ mà : “Cũng đúng. Vậy cũng .”
Hắn hiện tại so với đang chờ tuyên án tử cũng khác là bao, mắt nhắm . Ai ngờ, thành thành thật thật mà nhắm mắt một lát, đột nhiên mở mắt .
Sau lưng, hai cánh tay, đang ôm chặt lấy .
Tạ Liên đem mặt chôn ở đầu vai , một tiếng nào. Tuy rằng cái gì cũng , nhưng như là đủ .
Thật lâu đó, Tạ Liên cảm giác đang ôm xoay , đảo khách thành chủ, gắt gao ôm lấy y.
Y thanh âm lúng lúng túng từ phía truyền đến: “Điện hạ…. Huynh như thế …..Thật là đòi mạng mà”
—————————————————
[Trích đoạn 185 – Đoàn ma trơi ẩn hiện, mong sưởi ấm thương]
Đương nhiên ai. Chỉ một đoàn ma trơi ẩn hiện, bay lượn tắt. Tạ Liên ngã xuống , đoàn ma trơi xông tới tựa hồ kéo , nhưng vĩnh viễn vẫn đụng . Tạ Liên căn bản để ý nó, cả giận : “Các cứ trực tiếp chôn quách , quên !”
Mắng thì mắng, bò vẫn là bò. Hì hục hì hục, Tạ Liên khó khăn mới tự leo lên , bản trở thành một đống hỗn độn, thở hồng hộc mặt đất. Một lát, y chỉ trở , vòng tay ôm bản .
Tạ Liên nhỏ giọng : “Lạnh quá. ”
Y nhỏ tiếng, sợ . Quỷ hỏa , bay tới dán thể y, hỏa diễm đột nhiên sáng hơn nhiều, tựa hồ như đang cố dùng sức thiêu đốt chính .
mà, lửa ma trơi lạnh.
Dù nó gần cháy hết, cũng sẽ mang cho sống một tia ấm áp nào.
Ngân hà lấp lánh
Trong lúc hoảng hốt, Tạ Liên tựa hồ một thanh âm lí nhí.
Thanh âm tựa như xa xa, như mộng như thật, tuyệt vọng : “Thần ơi, xin ngài chờ một chút, chờ một chút nhé!… Cầu ngài cho một chút thời gian!… Để cho … Để cho …”
“…”
Tạ Liên thầm nghĩ: “Thần? Là đang gọi ?”
hướng về y khẩn cầu cũng vô ích thôi.
Lúc y còn là thần, bản vô cùng bất lực . Hiện tại, y còn là thần thì càng cái gì.
————————————————————-