[Trích đoạn 209-210: Lời yêu ý thương đều ngoài thấy, lòng bối rối]
Nụ của Quân Ngô vẫn giữ mặt, : “Tiên Nhạc, ngươi nên như thế nào, cho quá lo lắng là . Vị Huyết Vũ Thám Hoa cũng nhất định sẽ vui khi ngươi chủ động tìm thông linh.
Nói xong, lấy tay nắm lên vai Tạ Liên. Tạ Liên cảm thấy ba d.a.o động vi diệu, trong lòng liền Quân Ngô vận dụng pháp thuật gì, đó là thuật thể lén nội dung thông linh của . Coi như là cũng . Mà Tạ Liên đương nhiên Quân Ngô cái gì.
Dừng một chút, kiên trì, khẩu lệnh thông linh của Hoa Thành.
Nghe thấy khẩu lệnh , Quân Ngô tựa hồ cảm thấy thú vị, còn . Tạ Liên tâm tình quẫn bách ngượng ngùng. Cơ hồ là trong nháy mắt, Hoa Thành thanh âm liền vang lên bên tai Tạ Liên. Hắn than thở: “Ca ca, ca ca, lâu như , cuối cùng cũng nhớ tới Tam Lang . ”
Tạ Liên cùng Quân Ngô dùng ánh mắt để giao tiếp. Hắn : “Tam Lang, mới rời khỏi tới một canh giờ mà. ”
Hoa Thành : “Trong mắt của chỉ quan tâm là ‘Rời khỏi’, chứ rời ‘Một canh giờ’. Có rời trong nháy mắt thì cũng là rời.
Quân Ngô đang ngay bên cạnh y hết a!
Tình hình mắt rõ ràng đang cực kì nguy hiểm, mà Tạ Liên vẫn sinh vài phần thẹn thùng. Quân Ngô : “Đáng tiếc, đợi chỉ một canh giờ thôi . Tiếp tục. Nói cho , ở xử trí hết đám oán linh thì mới gặp ngươi. Đừng quanh co lòng vòng ám chỉ cái gì, hết. ”
Muốn xử trí hết đám oán linh thì cũng mất bảy ngày bảy đêm. Dừng một chút, Tạ Liên : “Một canh giờ ngươi cũng chờ, lỡ ở một thời gian dài thì đây. ”
Hoa Thành : “Quân Ngô giao cho một đống nhiệm vụ ?”
Tạ Liên : “ . ”
Hoa Thành : “Ta giúp ! ”
Quân Ngô : “Nói cho xong nhiệm vụ , sẽ cho ngươi ba năm nghỉ ngơi. ”
Tạ Liên : “Đừng, Tam Lang, giúp bảo vệ trận pháp là giúp nhiều , chuyện khác cứ để lo. Đế Quân , xong một đống nhiệm vụ , thể ba năm nghỉ ngơi, cái gì cũng cần . ”
Hoa Thành : “Chỉ ba năm?”
Tạ Liên : “Ba năm còn dài ? Đã là thưởng một chút . ”
“Được . Bất quá — ”
Hắn lo lắng : “Ca ca, đây là của quà thưởng của , còn của ?”
Ngân hà lấp lánh
Tạ Liên : “Thưởng….thưởng cái gì?”
Hoa Thành hỏi ngược : “Huynh xem?”
Tạ Liên quả thực thể tưởng tượng , lúc hỏi cái thì một bên mi nhướng như thế nào, khóe miệng nhếch , nhận rõ ý đồ.
Hoa Thành : “Còn nữa, ca ca vẫn còn thiếu ít pháp lực trả, nhớ lầm chứ?”
Tạ Liên cẩn thận : “Không lầm. ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-hop-mau-truyen-ngan-tren-zhihu/93-tong-hop-trich-doan-hay-trong-thien-quan-tu-phuc-8.html.]
Hoa Thành : “Vậy ca ca nghĩ cách trả cho ?”
“…” Tạ Liên , “Cũng …”
Hoa Thành tựa hồ nở nụ , : “Huynh nghĩ tới, bằng liền để quyết ? Chuyện chấm dứt, nghỉ, ca ca sẽ chậm chậm trả hết cho , như thế nào?”
Tạ Liên một bên tiếp chiêu , một bên tật giật mà ngừng Quân Ngô, qua quýt : “Hở, ừ. . .”
Từng bước một dẫn dụ y đến nước , câu trả lời mong , Hoa Thành rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn, tạm thời bỏ qua cho y, : “Cho nên? Khó ca ca tìm thông linh, đến cùng là vì cái gì?”
Quân Ngô chằm chằm Tạ Liên.
Hắn để Tạ Liên và Hoa Thành thông linh, chính là vì để Hoa Thành an tâm, khiến cho nhanh như liền phát hiện dị trạng, thành thật đợi tại hạ giới, Tạ Liên tự nhiên câu trả lời thế nào, chậm rãi : “Kỳ thực, cũng gì, chỉ là sợ lên lâu lo lắng. ”
Hoa Thành : “Ý, mới ca ca tự ? Huynh mới rời khỏi tới một canh giờ, như thế nào sợ lo lắng?”
Tạ Liên quả thực xoay tới nỗi hôn mê, căng thẳng chút buồn .
Bỗng nhiên, Hoa Thành : “Ta . ”
Tạ Liên hô hấp gián đoạn, : “Đệ cái gì ?”
Bên tựa hồ nhẹ vài tiếng. Lập tức, Hoa Thành chậm rãi : “Ca ca, chẳng lẽ mới rời khỏi lâu, liền nhớ ?”
“. . .”
Nếu như mấy câu còn hàm hồ che giấu, câu là huỵch toẹt luôn , vô luận như thế nào cũng cách nào giả bộ bình thường nữa. Quân Ngô dò xét phía , Tạ Liên mặt vẫn là phát nóng, một lát, thấp giọng : “. . . Ừm. ”
Hoa Thành cũng trầm giọng : “Ta cũng như . Cảm thấy thật lên đó mang ngay bây giờ. ”
Tạ Liên tâm nóng lên, đồng thời cũng cảm thấy tim như đang treo gió, hai mắt chằm chằm Quân Ngô.
Nếu như Hoa Thành thật đến Tiên Kinh, thì nên dọn dẹp thế nào? Quân Ngô sẽ đối phó ?
Tạ Liên đè nén tâm tình, tận lực giả bộ tự nhiên, : “Vẫn là thôi . Thượng Thiên Đình hiện tại loạn lắm, ngươi mà đến thì sợ bọn họ đều dọa cho giật . Chờ một chút ”
Hoa Thành lười biếng : “Ta hiểu ca ca, sẽ lên hù dọa bọn họ. Ta chán ghét ánh sáng chói mù mắt của Tiên Kinh các ngươi, hơn nữa vòng còn cần trấn thủ, ngoan ngoãn đợi tại ca ca trở về tại chỗ là . ”
Tạ Liên cũng là thở dài một là lau mồ hôi một cái, : “Tốt. Ngoan lắm. ”
Hoa Thành : “Bất quá, nếu như ngoan, ca ca cũng thể tay trở về. Ta mà đãi ăn. ”
Tạ Liên : “Nhất định, nhất định. ”
Hai tùy tùy tiện tiện, mơ mơ hồ hồ nói vài câu, vương vấn dứt , mãi mới chia tay, lúc mới kết thúc thông linh.
Tạ Liên nhẹ nhàng thở một , Quân Ngô : “Xem , Tiên Nhạc ở cuộc sống thú vị. ”
—————————————————————–