[Trích đoạn 238 – Tạ Liên lo sợ bản trong sạch khiến khác đổi]
Quân Ngô lập tức chuyển giọng, : “Có lẽ . Bất quá, Tiên Nhạc , là vì ở nhân gian phàm quá lâu, ngươi quên những việc chính ? Ngươi còn nhớ rõ, Tiên Nhạc quốc khi diệt ngươi cái gì ?”
“…”
Quân Ngô lộ ý vị thâm trường mỉm , chậm rãi : “Ngươi còn nhớ rõ là từng một hồn quỷ tên Vô Danh ?”
Bỗng nhiên trong lúc đó, Tạ Liên sắc mặt trắng bệch, bật thốt lên: “Không nhớ!!!”
Quốc sư dự cảm , : “Điện hạ, cái gì? Sau khi Tiên Nhạc quốc diệt, ngươi gì?”
Tạ Liên một hồi sợ hãi mà hiểu tại , Hoa Thành, sang Quân Ngô, biểu tình cũng từ mới căm tức biến thành bối rối. Hoa Thành lập tức nắm tay , trầm giọng : “Không việc gì, điện hạ, cần sợ. ”
Phong Tín cũng : “ , bình tĩnh !”
Mộ Tình thì vô cùng hoang mang: “Hắn ý gì? Hồn quỷ? Cái gì hồn quỷ?”
Tạ Liên thể bình tĩnh ?
Đó là quãng thời gian y chật vật nhất trong cuộc đời, là quãng thời gian y chịu nổi nhất, cũng là thời gian y chuyện hối hận nhất, chính bản y còn bao giờ dám nhớ rõ ràng. Chỉ cần trong đầu hiện mập mờ cái khuôn mặt cong cong tái nhợt, mặt nạ tươi , y liền trằn trọc ngủ, hận thể đem trốn kín trong chăn, bất kì ai cũng gặp.
Hoa Thành gặp qua một Tạ Liên lúc vinh quang vô tận, gặp qua Tạ liên khi bại trận, gặp qua Tạ Liên khi giả vờ ngu ngốc, gặp qua Tạ Liên lúc đói rách, tất cả đều .
Thế nhưng, y sợ rằng thấy qua một Tạ Liên lăn lộn trong bùn nhão, một Tạ Liên mắng nhiếc kẻ khác, một Tạ Liên mang lòng tràn đầy oán hận, một Tạ Liên rắp tâm tiêu diệt Vĩnh An quốc vì thù, thậm chí là một Tạ Liên tạo dịch mặt thứ hai!
Nghĩ tới quãng thời gian đó cảm thấy kinh sợ. Nếu là lúc , Bạch Vô Tướng thì y cũng kệ, nhưng bây giờ, Tạ Liên căn bản thử xem biểu tình của Hoa Thành khi về quãng thời gian đó của y.
Ngân hà lấp lánh
Bởi vì y cơ bản như Hoa Thành nghĩ. Y cũng cho tới bây giờ nhiễm một hạt bụi, thần thánh cao thượng. Giả như Hoa Thành khi , dù chỉ toát một tia khó tin mặt thôi, thì y sợ rằng bản sẽ hổ vô cùng tới cuối đời, mặt mũi nào mà Hoa Thành nữa!
Nghĩ đến đây, Tạ Liên liền còn cách nào nén sắc mặt tái xanh của , cái trán thấm mồ hôi lạnh, tay cũng run run. Thấy phản ứng như thế, Hoa Thành tay nắm chặt hơn, kiên định : “Điện hạ, cần sợ. Có nhớ ? Vinh quang vô tận là ngươi, rơi xuống bụi trần cũng là ngươi, quan trọng là ‘Ngươi’, mà “ngươi” thế nào. Bất luận chuyện gì xảy , đều sẽ rời . Bất cứ chuyện gì đều thể cho . ”
Sau đó, ôn nhu : “Chính miệng cho . ”
Tạ Liên thoáng định thần, Quân Ngô một tiếng, chậm rãi : ” Bất luận chuyện gì xảy , đều sẽ rời ’, tín đồ trung thành nhất của , các bằng hữu nhất của cũng từng như .”
Quốc sư thần sắc khẽ biến, Quân Ngô cũng quét mắt một cái, : “Thế nhưng, cuối cùng, ngươi thấy đấy. Không một ai . ”
Quốc sư tựa hồ đành lòng , đầu . Hoa Thành : “Tin , điện hạ. Không ?”
Tạ Liên cũng là tin.
Chỉ là, thử.
Cuối cùng, Tạ Liên nuốt nước miếng một cái, miễn cưỡng nở nụ , cảm thấy bản nên , cúi đầu, run giọng : “… Tam Lang, tiên…xin , , lẽ…”
Hoa Thành ngưng mắt trong một lúc, : “Thật …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-hop-mau-truyen-ngan-tren-zhihu/96-tong-hop-trich-doan-hay-trong-thien-quan-tu-phuc-11.html.]
Lời còn dứt, một hồi vô cùng sát khí mãnh liệt tập kích đến, hai song song nhảy .
———————————————–
[Trích đoạn 240 – Tạ Liên quá khứ Hoa Thành, vui mừng ôm hôn]
Dừng một chút, Tạ Liên thu liễm ý , nghiêm túc : “Tam Lang, lúc ở núi Đồng Lô, từng là khi ngoài thì chuyện với , còn nhớ rõ ?”
Hoa Thành : “Đương nhiên nhớ kỹ. Mỗi câu Ca ca đều nhớ rõ. ”
Tạ Liên cúi đầu trong một lúc, khó khăn lắm mới lấy đủ dũng khí, thẳng thắn : “Vừa Quân Ngô tiết lộ vài lời cũng liên quan tới chuyện . Thật sớm nên cho , nhưng vẫn hạ nổi quyết tâm, sợ …”
Hoa Thành : “Sợ biết là điện hạ thiếu chút nữa là thành Bạch Y Họa Thế, đúng ?”
“…”
Tạ Liên ngạc nhiên: “Đệ… ?”
Hoa Thành đối mặt đáp , mà là ở mặt y quỳ một gối, ngẩng mặt y, tủm tỉm : “Như thế nào? Ca ca, như nghĩ tới cái gì ?”
Làm sẽ nghĩ tới?
Khi đó, hồn quỷ vô danh , cũng thường xuyên quỳ một gối xuống với như !
Khuôn mặt tái nhợt và khuôn mặt tủm tỉm của Hoa Thành lúc bỗng nhiên chồng lên . Tạ Liên tâm run lên, chân mềm nhũn, trực tiếp yên ở mặt , lẩm bẩm : “… Tam Lang… Là, là… a!”
Hoa Thành nở nụ , duy trì tư thế quỳ một chân đất, một mắt còn sót , : “Điện hạ, vẫn luôn dõi theo . ”
Tạ Liên vẫn là chỉ thể một chữ: “Đệ……”
Y rốt cuộc rõ ràng chuyện, lúc Hoa Thành từng nhiều lời như vô ý đều là ý gì.
Thì là thế. Y từng nghĩ, thì vô danh chính là Hoa Thành!
Hắn tất cả. Hắn bộ đều thấy . Hắn vẫn luôn ở đó!
Đột nhiên, muôn vàn tư vị, tất cả lời đều xông lên đầu. Cảm kích cũng , hổ cũng , đau lòng cũng , mừng như điên cũng , càng sâu hơn nữa, là yêu thương tới mức rời cũng .
Lồng n.g.ự.c Tạ Liên như nổ tung, một chữ cũng , chỉ thể chợt nhào tới, thét lớn: “Tam Lang!”
Hắn dường như chỉ hai chữ , hô một tiếng: “Tam Lang!”
Hoa Thành đè xuống, cùng đất, ôm Tạ Liên, ha ha. Sợ hãi và lo lắng ban đầu quét sạch, Tạ Liên gắt gao vòng lấy cổ , , rơi nước mắt.
————————————–