Cô nhớ rõ khi ngất xỉu, Khương Du Sở hảo tổn hao gì mà.
Khương Dịch câu một bên khóe môi, thần sắc chút lạnh: “Không .”
“Không thế trông chả vui mừng tí nào thế?”
“Anh nên vui vẻ ?”
“Chẳng lẽ ……”
Khương Dịch hiếm khi đánh gãy lời cô một , “Có em cần mạng nữa hả?”
“Đương nhiên cần, em lớn như cũng dễ dàng gì .”
Ha hả.
Khương Dịch nhạo.
Trì Yên đây là lo lắng cho , giải thích một câu: “Lúc cô c.h.é.m về phía mặt Sở Sở, cô gái nhỏ tất nhiên để ý mặt , nếu để dấu vết gì, đau lòng ?”
Trì Yên cảm thấy cô đặc biệt đạo lý.
Bỏ qua vấn đề ngày thường cô và Khương Du Sở ở chung chuyện gì nhiều, chỉ tính con bé là em gái của Khương Dịch, cô thể bỏ mặc .
Huống chi Đỗ Vũ Nhu cũng cầm một cái d.a.o to tổ chảng gì cả.
Sau khi cô lấy túi chắn thì lực chịu vốn dĩ nhẹ ít, sẽ gì ngoài ý cả.
“Cho nên xót em nữa ?”
Trì Yên cắn cắn khóe môi, “Em việc gì……”
Khương Dịch từ từ liếc qua, Trì Yên lập tức đem một chữ cuối cùng nuốt về, ấm ức chảy hai hàng nước mắt.
Mày Khương Dịch càng nhăn chặt: “Đau ?”
“Đói.”
Đói nên .
Mê Truyện Dịch
Chút tức giận còn của Khương Dịch tiêu tan.
Khương Du Sở với Trì Yên, một là em gái, một là vợ, quan trọng thì khẳng định đều quan trọng, nhưng ý nghĩa rốt cuộc cũng giống .
Yết hầu của giật lên, múc một muỗng cháo đưa lên môi thổi thổi, định đưa qua, Trì Yên gọi một tiếng: “Khương Dịch.”
Khương Dịch giương mắt cô.
“Anh đây một chút.”
Cô tiện dậy, Khương Dịch sợ cô đụng đến miệng vết thương, cúi thấp xuống, lúc còn cách hơn 10 cm, Trì Yên đột nhiên nghiêng về phía , chạm lên môi một cái.
Khương Dịch sửng sốt một giây, đó Trì Yên nhẹ bên tai: “Khương Dịch, cần tức giận ?”
Khóe môi Khương Dịch vô thức nhẹ cong lên, đáp chút hàm hồ: “Không .”
Trì Yên nghiêng đầu chạm lên môi : “Được ?”
“Không .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-103-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Trì Yên vốn dĩ đang định chơi trò cũ một , thình lình thấy tiếng cửa phòng bệnh gõ vang, giọng Khương Vận vang lên: “Tiểu Trì, chị thể ?”
Trì Yên: “Chị Khương Vận, chị chờ hai phút , để em quần áo.”
Cô dùng ánh mắt ý bảo Khương Dịch nhanh lên.
Người đàn ông ôm eo cô cúi đầu hôn xuống, một nụ hôn mềm mại, nhẹ nhàng, nhưng Trì Yên vẫn nghẹn đến mặt đỏ bừng_____
Khương Vận vẫn ở bên ngoài đấy.
Khương Dịch nhanh tránh , khi khỏi cửa thì duỗi tay lấy bật lửa, Trì Yên túm c.h.ặ.t t.a.y : "Đừng hút."
Anh nghiêng đầu cô, đôi mắt nặng nề, ẩn thâm ý.
“Sau hút thuốc thì hôn em nữa.”
Trì Yên đặc biệt nghiêm túc.
Khương Dịch nghiện thuốc lá, cô thể , bằng cũng khả năng thật sự khiến bỏ thuốc trong thời gian ngắn .
Ngoài cửa, giọng Khương Vận nữa vang lên: “Tiểu Trì, em ăn cơm tối ?”
Trì Yên cửa.
Nếu đáp chị là “Ăn ạ”, chừng trong chốc lát Khương Vận chờ sẽ trực tiếp phá cửa .
Cho nên cô đặc biệt cơ trí đáp hai chữ: “Chưa ạ.”
Quả nhiên, Khương Vận hỏi cô: “Muốn ăn cái gì?”
“Muốn ăn bánh bao gạch cua, ở nhà ngay đối diện bệnh viện thôi ạ." Trì Yên , “Cảm ơn chị Khương Vận.”
Người bên ngoài đáp một tiếng, cuối cùng tiếng gì nữa.
Lúc Trì Yên mới xoay đầu qua, duỗi tay lấy bật lửa trong tay Khương Dịch.
Tay trái của cô còn vướng mũi kim, Khương Dịch cũng dám để cô quá sức, tay đè tay cô ấn lên giường: “Đừng lộn xộn.”
Mu bàn tay Trì Yên lúc mới cảm thấy đau.
Có lẽ thuốc hết tác dụng, miệng vết thương cánh tay lúc cũng đau, chút ngứa.
Chỗ bán bánh gạch cua đến cửa bệnh viện là thể thấy, đoán rằng Khương Vận cũng chẳng mất quá nhiều thời gian.
Trì Yên ngẩng mặt nhing Khương Dịch: “Anh còn ?”
Nói , cằm cô nhẹ nâng, hất hất phía cửa.
Đáy mắt Khương Dịch đen lain càng tối kịt, "Anh còn , hả?"
Trì Yên buột miệng thốt : “Tui khinh.”
Mới , vệt đỏ ửng trực tiếp từ bên tai tràn luôn xuống cổ.
Trước cô từng lời thô tục bao giờ.
Trì Yên quen với Bạch Lộ, nhiều nhất cũng chỉ phối hợp với cô nàng mắng qua vài , qua vài đề tài thuần khiết lắm, còn lời thô tục, cho dù trong lòng cô vô hình thành thì cũng ngoài miệng bao giờ.
Trì Yên lời của cho ngốc luôn, cô nghẹn một phun , liếc trộm Khương Dịch một cái.