Sau khi cúp điện thoại, Trì Yên mở cửa xuống xe.
Tối hôm qua khi mưa một trận, hôm nay, trời trong.
Gần 6h chiều, mặt trời mới dấu hiệu lặn xuống, khí vẫn ảm đạm khô nóng.
Trước khi vài bệnh viện, Trì Yên mở phần liên hệ gần nhất, gọi cho Khương Vận.
Hôm nay cô bận đến 6-7 tiếng lận, bận đến mức đầu óc choáng váng phình to lên luôn, khi gọi mới phát hiện gọi sai mất .
Đây là Trì Nhiên mà.
Lúc chương trình tắt âm, trê đường bỏ nhỡ điện thoại của Trì Nhiên.
Sau khi Trì Yên phát hiện gọi sai, cũng cúp máy, bệnh viện, chờ bắt máy.
Sau khi điện thoại vang lên một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy một giọng nữ dịu dàng nhắc nhở, đó ngưng hẳn.
Trì Yên tiếp tục gọi nữa, ngược gọi cho Khương Vận.
Khương Vận tiếp nhanh, hẳn là vì nhận điện thoại nên khỏi phòng bệnh, một tiếng khép cửa “Chi a”, giọng Khương Vận lẫn tiếng của y tá nào đó đang chuyện với bệnh ngẫu nhiên cùng tiến . ——
“Tiểu Trì, ?”
“Chị, Khương Dịch……”
Trì Yên lên lầu, xoay một cái, ngay thấy Khương Vận bên .
Cô đặt điện thoại bên tai, khóe miệng mới giật giật, Khương Vận tiếp lời: "Tỉnh một lúc , bình thường cả."
Khương Vận hướng cô động tác “OK”, “Bây giờ đang nghỉ ngơi, em qua xem .”
Trì Yên nghẹn khí nửa ngày lúc mới phun , ấm áp mới dâng lên, cuối cùng sự bất an cùng bực bội nơi đáy lòng cũng lột , giống như thấy ánh mặt trời nữa .
Khương Vận còn việc gấp, sợ Trì Yên quen đường, chỉ chỉ đầu phòng bệnh cho cô, trấn an vài câu đó mới rời khỏi bệnh viện.
Thật Trì Yên ấn tượng với vị trí phòng bệnh của Khương Dịch
Đi dọc theo hành lang, chính là phòng thứ hai gần cuối.
Bởi vì sợ ảnh hưởng đến Khương Dịch nghỉ ngơi, lúc Trì Yên đều nhẹ nhàng, rõ ràng một đôi giày cao gót, bước nền bệnh viện trơn bóng, thế mà hề phát tiếng động nào.
Quả nhiên như lời Khương Vận , Khương Dịch hiện tại vẫn an an tĩnh tĩnh giường bệnh.
Trì Yên đến càng gần, bước chân bước càng nhẹ.
Hô hấp của vững vàng, trán quấn băng vải, cũng giống dáng vẻ chút m.á.u nào lúc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-126-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Trì Yên chậm rì rì thở một buồn bực, động tác nhẹ nhàng xuống cái ghế bên mép giường, cúi, tay chống cằm chằm chằm.
Mê Truyện Dịch
Một lãnh đạm như , bộ dạng an an tĩnh tĩnh ngủ vẫn dịu dàng mắt hơn nhiều so với kẻ khác.
Có thể bởi vì do tác dụng của thuốc, Khương Dịch ngủ say.
Trì Yên cũng chằm chằm bao lâ, chỉ cảm thấy giống như càng càng thuận mắt.
Tối qua cô ngủ yên, giữa trưa nghỉ ngơi, lúc thấy chịu nổi, hốc mắt nóng lên đầu như say xe, bất tri bất giác ghiêng đầu ngã xuống.
Trì Yên là Khương Dịch đánh thức dậy.
Vì lúc nắm tay Khương Dịch ngủ, cô ngủ nông, cho nên tay giật một chút, Trì Yên liền đột nhiên bừng tỉnh.
Đầu cô còn vựng, tầm mắt vẫn rõ, lúc ngẩng mặt lên đáy mắt còn phiếm nước mênh mang.
Trì Yên chớp chớp mắt, một hồi lâu mới phản ứng , “Khương Dịch……”
Mãi đến khi lời khỏi miệng, Trì Yên mới phát hiện giọng nghẹn , giống như lâu uống nước .
Người đàn ông rút tay khỏi tay cô, một tay chống giường, nhổm dậy, nửa dựa đầu giường, ánh mắt mặn nhạt đảo qua cô một vòng, mở miệng: "Cô là ai?"
Trì Yên sửng sốt, một lúc lâu cũng thể phản ứng .
Cô lúc Khương Dịch thể là đụng đầu, nhưng cũng ngờ va chạm thế trực tiếp đ.â.m đến quen luôn.
Lời Khương Vận đều bình thường cả lúc còn phảng phất quanh quẩn ở bên tai, Trì Yên dùng sức cắn môi , nhanh thấy cảm giác đau đớn tràn .
Không cô ngủ mơ hồ đồ.
Trì Yên vẫn dám tin, “Anh em là ai ?”
Khương Dịch gật đầu.
Không nhiều một chữ, tác phong nhất quán với tính cách lãnh đạm.
Trong lòng Trì Yên trống rỗng, cành chằm chằm khuôn mặt , càng dám tin, cô duỗi tay chạm trán , còn chạm đến tay giữ .
Giọng thanh thanh lãnh lãnh, mang theo nửa phần khó chịu: “Vị tiểu thư , xin cô tự trọng.”
Tự trọng cái rắm.
Còn vị tiểu thư …… Trì Yên hít sâu một , suy nghĩ loạn cả lên, tiếp theo nên cái gì bây giờ.
Khương Dịch duỗi tay nhổ đống dây dợ đang cắm bắt tay xuống, xốc chăn xuống giường, mới ngoài đến nửa bước, Trì Yên túm chặt lấy : “Anh ?”
Anh rũ mắt tay cô đang giữ chặt cổ tay , từ từ phun hai chữ: “Về nhà.”