Không hơn mười giây, cô cắt điện thoại.
Đi thêm vài bước, cô thấy Khương Dịch lái một chiếc xe bình thường
Bentley đen, bình thường ném giữa dòng xe cộ sẽ chẳng ai chú ý cả.
Trì Yên thu điện thoại , kéo cửa ghế phụ, nặng nề leo lên
Cô nhắm mắt tựa lưng ghế , tiếng Khương Dịch khởi động xe, nhưng cảm giác trán một bàn tay phủ lên.
Lòng bàn tay khô ráo, lạnh.
Trì Yên cầm tay chịu thả, mở to mắt qua, gương mặt ửng hồng, đáy mắt vương nước.
Ánh mắt cũng khác biệt lúc cô ở giường lắm.
Khương Dịch nắm tay cô chỉ dùng lực, ánh mắt tối dần, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ: “Phát sốt.”
Trì Yên gật đầu, ngay đó Khương Dịch mở miệng: “Anh cũng phát sốt .”
“……”
Trì Yên nhíu mi, Khương Dịch cầm tay cô kéo qua đặt lên , đó kéo xuống , từ mày đến mũi, cuối cùng ngừng môi.
Anh hôn nhẹ lên lòng bàn tay cô, lúc chuyện thở ấm áp đều phả lòng bàn tay cô, ngưa ngứa, dụ .
Hơi nước nơi đáy mắt Trì Yên càng nhiều.
“Đi bệnh viện ”
Trì Yên theo bản năng lắc đầu: “Không cần, về nhà muộn quá .”
Bây giờ còn sớm nữa.
Lúc đến Giang Nam nhất phẩm đoán chừng cũng hơn 10 giờ , nếu đến bệnh viện một chuyến, lăn qua lộn 1 vòng sợ là đến nửa đêm luôn mất.
Thế thì còn về nhà cái gì nữa.
Trì Yên mới nghĩ như thấy Khương Dịch đáp: “Vậy nữa.”
Trì Yên khụ vài cái, giọng chút buồn, giống như che mấy tầng giấy truyền tới, cả thở đều là khô nóng, cả đều khó chịu.
Không chỉ khó chịu, còn chút buồn bực.
Đại khái bởi vì Khương Dịch chút do dự trả lời.
Chậc.
Quả nhiên, cậy sủng mà kiêu còn vẻ.
Trì Yên “Ân” một tiếng, vẫn hết sức thấu hiểu lòng : “Về đến nhà uống thuốc là .”
Khương Dịch kéo tay cô ở bên môi tới, nhẹ niết: "Ý là, cần về nhà nữa."
Vừa xong, tầm mắt chạm đến cổ tay cô: “Tay ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-145-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Tầm mắt Trì Yên cũng dừng cổ tay , giữa cổ tay trắng nõn tinh tế hiện lên một vệt đỏ, thế nào cũng thấy .
may mà trầy da, nên lúc chạm cũng thấy đau___ nếu Khương Dịch nhắc nhở, cô cũng quên luôn chuyện .
Trì Yên nâng mắt, đơn giản rõ ràng tóm tắt lai lịch của vết đỏ một .
Lúc phim chịu mấy vết thương đối với diễn viên là chuyện hết sức bình thường.
Vốn dĩ Trì Yên cho rằng Khương Dịch cũng nghĩ như , kết quả đợi vài giây, cũng chờ bỏ tay , ngón tay dừng cổ tay cô, lòng bàn tay cọ nhẹ lên: "Còn đau ?"
Trì Yên lắc đầu: “Không đau.”
Loại thương tích , ai đó
Nhìn đáng sợ…… Cũng chỉ là đáng sợ mà thôi.
Đầu Trì Yên choáng, mí mắt nặng đến mức rớt xuống luôn.
Lại đầu, cô thấy Khương Dịch câu lên ý : “Khá .”
Dứt lời, thu tay, chuyển tầm mắt về phía , một chân dẫm chân ga.
Mê Truyện Dịch
Bên ngoài đèn đường chiếu qua cửa sổ xe, khi sáng lúc tối cứ luân phiên chuyển qua, dường như phân cách mặt thành hai mảnh sáng tối rõ ràng.
Hôm nay hình như tâm trạng Khương Dịch .
Một đường từ phim trường đến bệnh viện, chỉ cần Trì Yên đầu , là thể thấy khóe môi câu lên.
Trì Yên thể hiểu , lúc xuống xe túm tay áo , nhưng sợ thấy, chỉ thu đành thu tay theo phía , đến giọng cũng cô áp xuống: "Anh cái gì thế?"
"Anh ."
Trì Yên: "Em mù nhé!"
Bên ngoài gió lạnh thổi qua, Trì Yên cũng cảm thấy lạnh, ngược cảm thấy khí nóng đều gió đêm thổi mất.
Cô quan tâm nữa túm lấy tay áo Khương Dịch, giống như cái đuôi nhỏ theo phía .
Anh cúi đầu cô: “Không sợ thấy ?”
Trì Yên lấy khẩu trang từ trong túi xách đeo lên, cũng là do đeo khẩu trang là vì cảm, lúc chuyện, giọng ồm ồm: “Như sẽ sợ nữa .”
Không biện pháp, cô thật sự cầm tay Khương Dịch.
“Anh còn đang cái gì?”
Khương Dịch nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, đó đút túi áo: “Về nhà cho em .”
Bệnh viện hôm nay nhiều , các phòng bệnh cơ bản cũng đầy cả, lúc Trì Yên truyền nước chỉ thể ngoài hành lang, dựa bả vai Khương Dịch ngủ gật
Bên tai ngừng tiếng xe giải phẫu cùng tiếng qua , Trì Yên mơ màng sắp ngủ, đầu từ vai Khương Dịch trượt xuống, dứt khoát đỡ bả vai đùi .
Trì Yên thật sự động, đến mí mắt cũng mở.
Ngay cả lúc bên tai tiếng phụ nữ gọi Khương Dịch một tiếng, cô cũng chỉ nhẹ nhíu mi, ý thức thanh tỉnh, nhưng vẫn mở mắt .