Khương Vận bấy giờ mới hỏi cô một câu: "Không say máy bay chứ?"
Trì Yên lắc lắc đầu, theo chị phía sân bay.
Lúc gần 10h rưỡi sáng, cách thời gian đăng kí thủ tục đến 1 tiếng.
Trong sân bay đến kẻ , tiếng loa báo cùng tiếng chuyện trộn lỗn , ồn ào.
Trì Yên đeo một cái khẩu trang dùng một , đưa tay đè lỗ tay. Cô ít máy bay, cũng thường xuyên bay nhiều đến quen như Khương Vận, chỉ an an tĩnh tĩnh theo phía chị, dám vượt quá cách nửa thước an .
Khương Vận bật : "Lo lắng thế, sợ lạc a?"
Chị vốn dĩ giỡn thôi, nhưng trúng thật .
Trì Yên từng lạc.
Mấy năm Trì gia ở thành phố Lâm An, nên thành phố , đối với Trì Yên mà , là một thành phố xa lạ, lúc mới về Trì gia, nhà ga cô cũng nên bên nào.
Có một Trì Viễn Sơn mang cô ngoài, Trì Yên theo ông, bước chân ông dài, chẳng quan tâm đến cô, tự băng băng qua đèn xanh đèn đỏ, kết quả đến con thấy lúc nào cũng chả .
Trì Yên ở đường cái đối diện, chằm chằm đèn đỏ qua mất nửa phút lận.
Khi đó cô còn nghĩ, dứt khoát biến mất khỏi cái nhà như cũng tồi.
Chỉ là ý nghĩ mới thoảng qua, Trì Yên đánh bay, lúc đó cô còn thi đại học xong, thể tùu hứng , chút hoang mang tìm buồng điện thoại công cộng gọi cho Trì Nhiên.
Lúc đó Trì Nhiên còn nhỏ, mang theo một đám hồ bằng cẩu hữu* tìm cô, mua cho cô đồ ăn ngon với đồ uống.
Không ai vô duyên vô cớ với khác cả.
Thời gian càng dài, Trì Yên càng hiểu rõ, lúc ông nội , Trì Nhiên chính là lí do duy nhất để cô về Trì gia.
Trì Yên nhớ rõ mấy năm Trì Nhiên và cô là kiểu thế nào, cũng nhớ nổi nữa.
Ký ức của cô dường như ít ỏi, cũng bao nhiêu sâu sắc với Khương Dịch. kỳ quái, cô rõ ràng thích Khương Dịch, thế mà nhớ rõ rành mành từng chi tiết khi ở bên .
Trì Yên cảm thấy chút khó tin, kịp suy nghĩ cẩn thận, mắt cánh tay quơ quơ, "Tư xuân đấy a?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-167-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Khương Vận lôi kéo cô sang bên cạnh, tránh đường cho qua, vốn định kéo cô qua chốt kiểm tra, kết quả mấy bước lui về: "Ai Tiểu Trì, em Tiểu Hồng Hoa của minh tinh vẫn xổm ở sân bay ?"
Mê Truyện Dịch
Trì Yên .
Tiểu Hồng Hoa là tâm phúc ở sân bay, cơ hồ mỗi ngày đều chẳng phân biệt ngày đêm xổm chụp ảnh xin chữ ký của minh tinh, trong đống đợi cao như những minh tinh danh khí, cũng thấp như chị gái nhỏ như hạt bụi giống cô nửa năm .
Mà cái tên xuất hiện là vị mỗi rải chiếu thiền, đầu cô luôn một đóa hoa hồng .
Trì Yên vì thường máy bay, nên cũng từng trực tiếp gặp Tiểu Hồng Hoa, thấy Khương Vận thế, chợt thấy dáng vẻ .
Cô gật gật đầu, chỉ là còn kịp đầu , Khương Vận xoay mặt : "Chúng mau chạy nhanh , thể đụng cô , nếu chụp ảnh với cô xong chắc chúng sẽ trễ luôn mất."
Trì Yên lập tức thu lòng hiếu kỳ, kéo khẩu trang lên túm túm, kéo theo vali bước nhanh chân hơn.
Đứng giữa tiếng ồn ào, cô thấy giọng nữ kích động gọi tên , chắc là Tiểu Hồng Hoa .
Trì Yên giống như đang đuổi giết, càng nhanh.
Khương Vận sắp xếp thời gian thể là mỹ.
Từ lúc qua cửa kiểm tra an ninh đến lúc đến chỗ soát vé, chỉ hở vài phút mà thôi.
Trì Yên tuy say máy bay, nhưng xuống thấy mệt, khi ngáp mấy cáo, Khương Vận ném qua một cái bịt mắt: "Trước ngủ một lát ."
Trì Yên ngoan ngoãn nhắm mắt, ngủ một giấc là ngủ tới lúc máy bay hạ cánh luôn.
A.G đặt khách sạn sẵn , Trì Yên mới xuống taxi nhịn run cầm cập
Cô bên lạnh, nhưng cũng ngờ lạnh đến thế.
Cả đường đều dày nặng áo lông, Trì Yên và Khương Vận qua lạc loài.
Khương Vận lạnh đến mức hàm răng phát run, thấp giọng thô bạo: "Sao lạnh thế ?"
Lúc chị xem dự báo thời tiết, trách thì trách chị cũng hiểu thế nào là âm mười mấy độ.
Từ ven đường đến khách sạn cũng cách hơn mười mét, Trì Yên và Khương Vận bấy giờ như đang trần truồng từ băng thiên tuyết địa lăn một vòng, khí lạnh theo khe hở quần áo chui , lạnh đến tận xương.
Lúc Trì Yên chuyện với cô lễ tân, nước mũi vẫn đang chảy