Trì Yên nhấp môi , cũng lời nào.
Chờ khỏi sân bay, Trì Yên giơ tay vẫy taxi, đặt vali của Khương Vận cốp xe, đẩy Khương Vận .
Khương Vận kéo cửa sổ xe xuống, "Em ?"
"Em việc riêng."
"Việc riêng gì?"
Trì Yên quơ quơ di động, "Đi hẹn hò a."
Còn bằng hỏi cho xong.
Khương Vận lười với cô, khi trợn mắt một cái kéo cửa sổ xe lên luôn.
Xe taxi nhanh chóng rời khỏi tầm mắt Trì Yên, Trì Yên mắt di động, mới hơn 4h chiều.
Khương Vận nhắn tin qua, mỗi chữ đều giống như đang lên án và trào phúng cô:【hãy quý trọng mấy ngày cuối cùng bảo bối, đến lúc đó Alaska , bốn năm ngày là thể về luôn . 】
Trì Yên duỗi tay vẫy taxi, chờ nó dừng mới rep Khương Vận:【 lỡ em qua thử vai thì ? 】
【 chỉ cần em diễn cẩn thận, thì lỡ cái gì hết. 】
Trì Yên rep , kéo cửa xe lên.
【 thời gian 《 phòng tối 》 là mười tuần, cũng tức là hơn 2 tháng. 】
Khương Vận dùng thời gian chính xác để nhắc nhở cô.
Không đợi Trì Yên rep, Khương Vận gửi thêm một tin:【 đúng , hôm lên máy bay cũng đúng ngày 《Người dẫn đường 》 phát sóng tập đầu tiên đấy. 】
Trì Yên vẫn đang đợi chị tiếp, đầu bên an tĩnh một lúc lâu, mãi mới :【 tính em còn thừa mấy ngày thôi đó, chậm rãi cùng Khương Dịch trải qua thế giới của hai , chuyện chính lên máy bay . 】
“……”
Thật đúng là một chị gái suy nghĩ cho khác.
Trì Yên còn đang định lướt Weibo, kết quả di động “Đô” vài tiếng, nhắc nhở cô lượng pin còn đến 10%.
Sau khi với tài xế địa chỉ công ty Khương Dịch, tắt điện thoại .
Lúc rời thành phố Lâm An nhiệt độ vẫn còn 10 độ, nên lúc ngoài cũng chỉ mặc một cái áo khoác dày thôi; về mấy ngày mà nhiệt độ còn mấy độ, tuy vẫn âm nhưng lúc ngoài áo khoác mặc tất nhiên vẫn mỏng, Trì Yên xoa xoa bàn tay lạnh.
Từ sân bay tới điểm đến cũng quá xa, một đoạn, bác tài lái xe cũng thấy nhàm chán, bắt đầu bắt chuyện với cô: "Cô bé , cháu là địa phương ?"
Trì Yên đáp : “Vâng”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-175-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Mê Truyện Dịch
Tuy rằng là địa phương chính cống.
Tài xế đánh tay lái xoay một vòng, qua kính chiếu hậu thấy khâut trang của cô: "Cô bé vẫn đeo khẩu trang thế, cảm ?"
Trì Yên lắc lắc đầu, “Hơi lạnh ạ.”
Bác tài vội vàng mở điều hòa trong xe tăng thêm mấy độ.
Trì Yên cong cong mắt, cách một lớp khẩu trang, giọng cứ thấy buồn: “Cảm ơn bác tài.”
“Đi công tác là?”
“Đi tìm chồng ạ.”
Vấn đề rò trúng đài của bác tài xế, thể dừng nổi, chuyến xe đến 10 phút, giống như s.ú.n.g liên thanh đó.
Ban đầu là hỏi chuyện của Trì Yên, đo, bắt đầu dặn dò cô lúc một ngoài cẩn thận một chút: “Nghe hai ngày một cô bé lúc tan ca về nhà đột nhiên mất tích, đến ngày thứ ba, cục cảnh sát cũng sắp lập thành án thì tự trở về.”
Trì Yên nâng nâng mắt.
Mấy ngày nay cô ở thành phố Lâm An, cũng chuyện .
“Ban đầu cô bé bắt cóc cưỡng bức , kiên trì như thế mấy ngày, nhưng đến ngày thứ ba, lúc cảnh sát đến nhà cô bé , cháu đoán xem chuyện gì??” Tài xế tự hỏi tự đáp: “Cô bé sửa miệng đến nhà bạn chơi!”
“Cảnh sát tin ?”
“Sao thể tin, ai còn là đứa trẻ ba tuổi cơ chứ, nhưng mà chuyện cụ thể thế nào...... Đương sự cũng truy cứu, bên phía cảnh sát cũng thể tiếp tục xen .”
Cách xa ở phía chính là công ty của Khương Dịch .
Bên là khu thương nghiệp, những tòa nhà thương vụ rộng lớn cao chót vót san sát , giống như xông lên tận trời.
Lực chú ý của Trì Yên hướng mất 2s, bác tài xế kéo : “Nghe cô bé mua một ngôi nhà trong thành phố, tiền lương của cả bố và cô bé đều bình thường, trong lòng đều rõ ràng cả……”
Trì Yên chớp chớp mắt, cảm thấy tình huống hình như quen quen, nhưng cũng nhớ nổi là xảy nào.
Mãi đến khi thanh toán tiền xong xuống xe, Trì Yên vẫn thể nhớ là ai.
Cô đè đè huyệt thái dương, gió lạnh xẹt qua, Trì Yên kéo áo khoác chặt hơn một chút, cất bước tòa nhà công ty.
Đây là đầu tiên Trì Yên tới nơi Khương Dịch việc.
Sạch sẽ, rộng rãi, vị trí phía đối diện cửa còn mấy chữ đỏ thẫm: Công ty dược phẩm.
Người ở quầy tiếp tân thấy cô, vấn đề hỏi đầu tiên chính là: “Vị tiểu thư , xin hỏi cô tìm ai?”