Khương Dịch sờ sờ tóc cô, “Muốn gặp bà một cuối cùng ?”
“Không .”
Trì Yên đáp dứt khoát.
Trong lòng thoải mái là thật sự, nhưng thấy bà cũng là thật sự.
Hai điều cũng xung đột với .
Trì Yên nhanh chóng đổi đề tài, duỗi tay chạm chạm ít râu lún phún cằm , "Trưa ăn gì, em ăn với ."
“Muốn ăn em.”
“Em quý đấy, Khương tổng.”
Trì Yên nâng mặt , đột nhiên nhớ đến bài Weibo đăng, rõ ràng ngôn ngữ cũng tổ sắp xếp , bật thốt lên hỏi: “Khương Dịch, thích trẻ con ?”
“Không thích.”
Trì Yên nhíu mày, “ em thích.”
“Vậy cũng thích.”
Bệnh thần kinh!
Trì Yên dẫm một cái chân , giọng chút buồn, nhưng mang theo ý rõ ràng: “Chờ em xong bộ , chúng sinh một tiểu Khương Dịch a…… Khương Dịch ca ca?”
Khương Dịch cúi đầu cô, bốn mắt giao , ánh mắt dịu dàng thanh khiết.
Trì Yên đợi hơn nửa phút, tim cũng đập nhanh hơn, mới đáp một chữ.
“Được”
·
Buổi trưa Trì Yên thật sự ăn gì.
Chiều Khương Dịch còn việc, Trì Yên cũng quấy rầy nên hẹn bạn dạo phố.
Bạn của Trì Yên đều gì giấu , nên ít càng ít, trừ Bạch Lộ chạy nước ngoài thì chỉ còn chừa Tống Vũ.
Bạn cốt ở chất chứ ở lượng, Yên cảm thấy như khá .
Từ đến nay cô tương đối dễ thỏa mãn.
Hơn 3h chiều, Trì Yên ở một quán cà phê ở tầng một trung tâm thương mại đợi Tống Vũ.
Tống Vũ thông cáo xong, mới xuống, uống hết hơn nửa ly nước, thấy Trì Yên đó một phút mà di động đến hai , nhịn hỏi: “Chị là dạo phố với điện thoại là với em?”
Trì Yên đầu cũng nâng: “Nếu di động chân, chị càng tự nguyện dạo với nó.”
Cô vẫn còn nhớ rõ Tống Vũ dạo phố, còn xách về túi lớn túi nhỏ, tuyệt đối mười cái.
Trì Yên dạo phố thật sự chỉ là “Dạo”, nhưng Tống Vũ giống thế, mở một trận càn quét lớn thì tuyệt đối bỏ qua.
Tống Vũ căm tức cô, đôi mắt cong cong ý mềm xuống, "Sao cứ di động thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-182-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Mê Truyện Dịch
Trì Yên: “3h40.”
Tống Vũ gật gật đầu.
Trì Yên lời nào, khóa điện thoại , đầu về phía bầu trời bên ngoài cửa sổ: “Em xem, máy bay.”
Cô tra chuyến bay từ thành phố Lâm An đến Paris , chỉ một chuyến lúc hơn 3h.
Tống Vũ theo cô, quả nhiên, bầu trời xanh thẳm, một điểm xám trắng đang thong thả di chuyển, kéo dài một vệt khói trắng.
Lại nghiêng đầu qua, cô nàng Trì Yên giơ tay nâng cằm, nhẹ giọng một câu: “Thật .”
Cứ như rõ rõ ràng ràng, về chẳng còn chút liên quan nào
Thật .
Hai trong quán cà phê một lât, 4h mới lên lầu.
Trì Yên vốn gọi Tống Vũ dạo phố với cô, kết quả đến đến nửa giờ, hai đảo vai cho .
Trì Yên biến thành tùy tùng nhỏ theo Tống Vũ, phụ trách xách chiến lợi phẩm của cô nàng.
Tống Vũ nắm bắt tin tức hơn cô nhiều, Trì Yên câu câu hỏi cô chuyện mấy ngày nay.
“11 tháng 11 một buổi lễ trao giải, chắc chị chứ? Trước đều cố định ngày 12 tháng 12, em đoán tổ chức thất tình , nên mới trút giận lên cái lễ trao giải , đây là năm đầu tiên sửa thời gian đó.”
Cái Tống Vũ chính là giải Hoàng Ngọc Lan, coi là một giải thưởng khá lớn trong nước.
Vừa thấy vẻ mặt của Trì Yên, Tống Vũ ngay cô chả gì về chuyện cả, cô nàng ngạc nhiên đến mức quên lấy cả quần áo, duỗi tay chọc chọc trán Trì Yên, “Trì tiểu thư của em, chị thể chỉ lo đêm đêm gì với Khương giáo sư , quan tâm một chút đến sự nghiệp của chị ?”
Trì Yên cực kì vô tâm đáp : “Chị quan tâm.”
Quan tâm cái rắm.
Tống Vũ đầu tính tiền, “Thời gian kéo phiếu bắt đầu hai ngày , cũng thấy chị kéo phiếu gì Weibo cả.”
“Chị cần kéo phiếu.”
Tống Vũ: “……”
Cô nàng thế nhưng cách nào phản bác ——quả thật phiếu của Trì Yên cao .
Tống Vũ hỏi ngược : “Chị chị đề cử ở giải nào ?”
Trì Yên cầm di động bắt đầu xem thử.
Bỏ qua giải của nam diễn viên, bỏ qua giải liên quan đến nữ chính, đó đến giải nữ phụ xuất sắc nhất và giải kỹ thuật diễn nhất, Trì Yên thấy trong giải kĩ thuật diễn nhất.
Số phiếu còn cao nữa chứ.
Trì Yên vẫn kịp kích động, Tống Vũ đầu cho cô một lời cảnh tỉnh: “ mà dựa theo phiếu mà xác định kết quả .”
Trì Yên: “……”
ngẫm cũng đúng.
Trì Yên kéo xuống phía , thấy đoạn ít diễn viên kĩ thuật diễn lão làng, phiếu ít ỏi chả bao nhiêu.