Người thật quá độc ác, rõ ràng cô học sinh còn gọi cô lên vẽ……
Trì Yên lên, chỉ thể đầu cầu cứu đạo diễn, đạo diễn rõ ràng là quen Khương Dịch, khi ném cho cô một ánh mắt thuận theo liền đưa tay chỉ chỉ lên bục giảng.
Ý là cô chạy nhanh lên , đừng chậm tiến độ của đoàn phim.
Phi, chậm trễ tiến độ rõ ràng là Khương Dịch.
Trì Yên bất đắc dĩ đầu .
Ngồi bên cạnh, nam 2 mắt thẳng, nghiễm nhiên là bộ dạng của sinh viên nghiêm túc giảng.
Mà cạnh chỗ nam 2 là một lối nhỏ, đàn ông cúi đầu đồng hồ, “Nửa giờ nộp.”
Đám sinh viên còn đang xem trò lập tức oán than dậy đất, cũng chả thời gian sức lực mà chú ý đến bọn họ nữa, bộ lực chú ý đều vùi bản vẽ.
Phòng học một nữa khôi phục an tĩnh, Trì Yên cũng dám kéo dài, chỉ thể cầm giấy bút, từ một đầu lối nhỏ khác lên bục giảng bên .
Khương Dịch lập tức đến, tầm mắt chuyển từ Trì Yên sang nam 2, nam 2 , da đầu tê dại, đầu chút ngại ngùng giải thích một câu: "Bạn.... bạn gái ạ."
Giọng lớn, trong phòng học yên tĩnh nhanh bay mất, Khương Dịch cách gần nhất, mới miễn cưỡng thấy.
Khóe môi Khương Dịch nhẹ cong lên, ý vị rõ: “Ánh mắt tồi.”
Mãi đến khi miệng nam 2 sắp nổi nữa , mới nhấc chân về phía .
Trên bục giảng một cái bàn lớn, Trì Yên kéo ghế xuống, với tờ giấy trắng , trong đầu trống rỗng.
Cô sinh viên nghành y, đối với phương diện cũng chả hiểu gì, căn bản cho vẽ cái gì đây.
Trì Yên nâng mắt, tầm mắt đảo qua phía một vòng, định cắn bút theo bản năng, eo chọc nhẹ: "Sao vẽ ?"
Trì Yên sợ ngứa, tự giác dịch sang bên cạnh, vẫn vẽ gì lên tờ giấy trắng cả.
Thậm chí cô thể tai chắc chắn là đỏ ửng lên , nâng tay trái lên chạm một chút, cảm thấy cái thước chọc eo bắt đầu di chuyển.
Động tác của nhẹ, dọc theo sườn eo cô xoay nửa vòng, đó xuống phía lưng cô, ngừng ở eo lộ khí tầm nửa centimet của cô.
Hô hấp Trì Yên nóng lên, cô phát bực , mới buông bút định lên ấn xuống.
Mông Trì Yên nữa tiếp xúc mật với cái ghế, may mà tiếng động quá lớn, bên sinh viên đều đang vội vàng bài, chẳng ai chú ý tới cả.
Người cúi xuống, Trì Yên đưa mắt , thấy bỏ tai dùng để giảng bài xuống, mở miệng, giọng nhẹ, cũng thấp: "Bạn học Trì Yên."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-41-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Trì Yên đầu .
“Ở lớp của , cùng bạn trai mật là ý gì?”
Ạn dường như cố tình nhấn mạnh mấy chữ "Bạn trai".
Trì Yên cầm bút vẽ loạn giấy, bởi vì dám lớn tiếng chuyện, cho nên đem giọng áp xuống chút run: “Bọn em chỉ là đóng phim thôi.”
Lời dứt, cô liền cảm giác cái thước đang dừng eo đẩy vạt áo cô , tiến thêm mấy centimet nữa.
Trì Yên run lập cập, “Khương Dịch, gì thế a……”
Vừa ngẩng đầu lên thôi là thể nhùn thấy mấy cái cameras ở cuối phòng , cô duỗi tay cầm tay : "Đang đấy......"
Mê Truyện Dịch
“Đằng .”
Trì Yên: “…… Không cũng .”
Giọng cô nhỏ nhẹ, tay cũng là lạnh.
Khương Dịch cũng trêu cô nữa, lấy thước khỏi áo cô, đó, ngay khi Trì Yên định thu tay trở tay bắt lấy tay cô, "Khi nào xong?"
Giọng điệu Trì Yên vui: “Nếu quấy rối, chừng sớm xong .”
Nửa của Khương Dịch càng áp thấp xuống, vạt áo Trì Yên xốc lên nữa, tay tiến : “Anh còn thể càng……”
Trì Yên cách quần áo túm c.h.ặ.t t.a.y , cô dậy, bởi vì động tác chút lớn, ghế mài lên mặt đất phát tiếng nhỏ
Vốn dĩ đám sinh viên đều đang bài tập hẹn mà cùng mà lên.
Trì Yên lúng túng vài giây: “Khương…… Khương giáo sư, em vẽ xong .”
Khương Dịch tay cô đang đè chặt lên tờ giấy , ngoài một đống lộn xộn mấy điểm đen thì chẳng gì nữa.
“Em vẽ cái gì thế?” Anh cô, mím môi, chút ý như như : “Tan học đến văn phòng .”
Trì Yên: “……”
“Đi xuống .”
Trì Yên tự động bỏ qua nửa câu của Khương Dịch —— xong cô cứ trực tiếp vỗ vỗ m.ô.n.g chạy lấy là , cô cũng sinh viên của , đến văn phòng cái gì chứ.
Trì Yên thở dài nhẹ nhõm một , vuốt phẳng góc áo chạy nhanh xuống.