"Cô tỉnh  đấy ?" Tống Nhiễm Hoài  thấy Liễu Xuân Quỳnh   giường lập tức lên tiếng hỏi thăm. Anh bước lên hai bước,  những giúp cô bật đèn điện còn cẩn thận dùng tay đặt lên trán cô: "Nhiệt độ giảm  đấy. Để  giúp cô gọi bác sĩ."
 
Bác sĩ tới kiểm tra cơ thể cho cô một  nữa  rời .
 
Tống Nhiễm Hoài  bên cạnh chuyên chú . Thật  thì  dáng vẻ giống như đang xuất thần của , cũng  giống như đang chuyên chú  lắm. Sau khi bác sĩ rời ,  cũng   phản ứng. Liễu Xuân Quỳnh  thể nhân cơ hội  mà quan sát từ đầu đến chân của . Anh cũng cùng cô trải qua sinh tử, mặc dù  thảm giống cô nhưng chắc cũng  chỗ  thương nhỉ?
 
Trên  Tống Nhiễm Hoài bây giờ chỉ  một chiếc áo phông cộc tay vô cùng thoải mái. Tay  của  cuốn một lớp băng mỏng, phần khuỷu tay  thể quấn băng còn lộ  một chút m.á.u đọng. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, ánh mắt của cô dừng ở ngay nơi đó.
 
"Sao thế? Đẹp ?"
 
Liễu Xuân Quỳnh: "..."
 
Đã qua cái ngày ở bệnh viện  hơn một tháng . Một tháng , quan hệ của hai   lên  nhiều. Bởi vì cảm kích   cứu , đôi lúc Liễu Xuân Quỳnh sẽ nấu vài món ngon cho Tống Nhiễm Hoài ăn.
 
Những lúc như , Tống Nhiễm Hoài đều sẽ  mặt lạnh, hờ hững  quan tâm nhưng thật  mỗi  đều ăn hết  bộ. Ngay cả bé cưng cũng  để dành cho miếng nào.
 
Thời điểm Tống Kim Hoa   chuyện ba  ăn đồ do cô Quỳnh  mà  chia cho cô bé thì  vô cùng tức giận. Cô bé giận  cả ngày,   chuyện với  lời nào.
 
Tống Nhiễm Hoài phản ứng cũng  quá lời,  khi  với cô bé hai câu thì trực tiếp cho cô bé  ngủ. Lần   lặp  như  , mỗi  cô bé đều  đạt  mục đích ăn đồ.
 
Tống Kim Hoa uất ức lôi chuyện   tố cáo với Liễu Xuân Quỳnh, cô chỉ  thể bất lực mà mang thêm một  riêng cho cô bé.
 
"Cô   ba con  nhẫn tâm với con như thế nào ."
 
Liễu Xuân Quỳnh  hiền từ, lau nước mắt còn đọng  má của cô bé: "Được , cô  , con đừng  nữa. Con  cô sẽ  đau lòng."
 
"Hức, ngay cả cô thấy con  mà còn đau lòng, tại  ba   đau lòng  ạ? Con chỉ  ba nhường cho con chút đồ ăn cô  thôi, như  là  khó ư?"
 
"Ừ, cô hiểu mà. Không  bây giờ cô   cho con thêm đồ ăn  ? Con còn nhỏ,  nên ăn quá nhiều. Ba con cũng là lo cho con thôi."
 
Tống Kim Hoa phồng má  coi đó là đúng. Cho dù cô nhỏ tuổi là thật nhưng cô nhóc cũng   đưa trẻ dễ  dụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-be-nha-ngai-doi-roi/27.html.]
 
"Thôi,  buồn, cô đưa con  chơi,  chịu ?" Liễu Xuân Quỳnh xoa đầu cô nhóc. Dù  thì nhóc cũng chỉ là trẻ con, một phút  còn ôm mãi  buông chuyện cũ, một phút   tươi tắn lao  ngoài chơi cùng cô.
 
Cuộc sống cứ tưởng chừng tiếp diễn như  mãi. Nếu như   cứ chín giờ tối cô sẽ trở về nhà của , đám  trong công ty sẽ thật sự tin rằng cô và  đang thật sự qua .
 
Tống Kim Hoa  thích cô, trong quá trình  học, cô bé   thấy  nhiều thứ, kiến thức cũng mở mang  nhiều.
 
"Mẹ  hôm nay cũng đến đón  ?" Tống Kim Hoa tò mò hỏi  bạn mới  của .
 
Cô bé cao hơn Kim Hoa một chút,  khi đeo lên  cái cặp sách hình con thỏ nhỏ, lập tức  tươi: " , tối nay  với ba  còn cùng   nhà hàng ăn tối nữa."
 
"Ba    thường xuyên  ăn với  nhỉ."
 
" , ba   ,  ăn với   thể duy trì tình cảm. Ba   duy trì cuộc sống gia đình hạnh phúc. Kim Hoa, ba   chẳng lẽ    ăn với  ?"
 
Tống Kim Hoa: "..."
 
Mấy đứa nhóc đang thu dọn đồ đạc ở bên cạnh,  thấy lời  cũng  qua . Một đứa trẻ nghịch nhất trong lớp đột nhiên lên tiếng: "Mẹ   ba  của Kim Hoa  giống như ba  chúng . Ba Kim Hoa   lấy   , cho nên bọn họ   là một gia đình. Nếu như   gia đình thì   thể cùng   ăn cho chúng   chứ."
 
Tống Kim Hoa: "..."
 
"Nhân! Cậu  gì thế? Ai  ba     ăn cùng . Chỉ là công việc của bố   bận nên mới   thời gian thôi."
 
"Ha ha, Kim Hoa của chúng  ngây thơ thật đấy. Ba  tớ  , chỉ  những   thật sự yêu thương  mới lấy lý do bận để  ở cùng  thôi."
 
"Nhân  đúng đó, Kim Hoa, ba   buổi tối   cũng  ngủ cùng   ?"
 
Tống Kim Hoa  các bạn trêu chọc, trong lòng bực tức  thôi. Ai  bọn họ  từng  ăn chứ, tuần  bọn họ còn cùng  tới trung tâm thương mại ăn gà rán đấy.
 
 mà... ban đêm hai  đúng thật  ngủ cùng . Chẳng lẽ ba thật sự   cô Quỳnh trở thành  ?
Mập
 
Rõ... rõ ràng thái độ của ba đối với cô Quỳnh vẫn luôn   mà.