Tống Kim Hoa là một đứa nhỏ thoạt  thì  hoạt bát cũng  dễ gần. Thế nhưng, Cố Hồng , cô nhóc thật    . Cô nhóc  thể ở  mặt tất cả   nở nụ , ở  mặt tất cả    lời chào hỏi,  giống với Tống Nhiễm Hoài chỉ xuốt ngày  mặt lạnh. Thế nhưng cô nhóc   tâm đề phòng  cao, điều  cực kì giống với ba bé.
 
Nếu như đối phương    mà cô bé quen , cô bé sẽ  bao giờ đến gần  đó quá năm mét. Năm mét là  cách an  để chặn  sự nguy hiểm đến từ  khác.
 
Cho dù đối phương  là  quen của Cố Hồng  chăng nữa, tâm phòng  của cô nhóc cũng  cao. Trong công ty , ai ai cô bé cũng kết  nhưng  cô bé thật sự tiếp xúc gần  chỉ  Cố Hồng, trợ lý Tiêu Đề và Tống Nhiễm Hoài mà thôi. Việc cô bé chủ động nhào  lòng  khác chỉ trong  gặp mặt đầu tiên  thì là  đầu Cố Hồng gặp đó.
 
Cố Hồng ở bên  còn đang trầm mặc hoài nghi, hai  bên   trao đổi xong thông tin cá nhân.
 
"Cô cho con  tên cô  ạ." Tống Kim Hoa chớp chớp đôi mắt to tròn.
 
Mỹ nữ mềm mại xoa đầu cô bé: "Cô là Liễu Xuân Quỳnh. Bé nhớ ?"
 
Tống Kim Hoa gật đầu: "Dạ, con nhớ . Sau  con  thể gặp cô nữa  ạ?"
 
"Đương nhiên  thể,   cô sẽ tới thăm con."
 
"Con  thể gửi tin nhắn cho cô ?" Tống Kim Hoa   đưa  chiếc điện thoại nhỏ của . Mới bốn tuổi nhưng cô bé   Tống Nhiễm Hoài luyện cho dùng đồ điện tử. Tuy nhiên, thời gian nó  dùng  nhiều. Hầu hết là dùng để liên lạc qua  với ba và chú Tiêu Đề. Nếu như bây giờ  thể xin  của cô Quỳnh, danh bạ của bé sẽ nhiều lên một .
 
Cố Hồng cũng   điện thoại của Xuân Quỳnh,  điều đó là  điện thoại công việc. Muốn xin  điện thoại cá nhân của   ăn quả thật  khó. Cố Hồng đinh ninh Xuân Quỳnh sẽ  đồng ý, ai ngờ cô  nhận lấy điện thoại từ tay Kim Hoa, chậm rãi lưu  của  : "Con  thể gọi điện cho cô bất cứ lúc nào con ."
 
Cố Hồng cảm thấy Xuân Quỳnh chỉ là đang dỗ trẻ con. Thật  cô chỉ nhập bừa một dãy   thôi.
 
*Reng reng reng.*
 
Tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong túi sách của Xuân Quỳnh.
 
Kim Hoa  đến mức hai má phồng lên: "Đây là  của con, cô cũng lưu   nha."
 
Cố Hồng: "..."
 
Cô thật sự cho trẻ con  điện thoại cá nhân của  ? Cô  sợ  điện thoại   một con nhóc  lọt  ngoài ư?
 
Cố Hồng thật sự  hiểu nổi.
 
Mập
"Thôi, trời  còn sớm nữa, cô  về ." Liễu Xuân Quỳnh chậm rãi  dậy.
 
Kim Hoa vòng tứ chi ôm lấy eo cô, giống như một con gấu túi  chịu rời : "Để con tiễn cô xuống  nhé!"
 
Cố Hồng: "..."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-be-nha-ngai-doi-roi/7.html.]
Đại tiểu thư  tự  tiễn khách,      biếng cũng   mà.
 
Kết quả, Cố Hồng  mang theo Tống Kim Hoa đưa  xuống hầm xe.
 
"Cô Quỳnh, con sẽ nhớ cô lắm." Tống Kim Hoa ôm chặt lấy     trong xe.
 
Cố Hồng: "..."
 
Cảnh  mặt  giống   là đại ma đầu tới để chia cắt  con ? Anh  mới là  quen của nhóc    ?
 
Liễu Xuân Quỳnh gỡ cô bé , hôn lên má nó: "Cô cũng sẽ  nhớ con."
 
"Cô  sớm đến tìm con chơi đấy."
 
"Được."
 
"Một lời  định!"
 
"Một lời  định."
 
Cố Hồng đỡ Kim Hoa từ tay Liễu Xuân Quỳnh,  ái ngại: "Xin  vì để Kim Hoa  phiền cô."
 
"Không  gì ,  mau đưa nó lên , ở chỗ  khói bụi   cho trẻ nhỏ."
 
Cố Hồng: "..."
 
Cố Hồng đưa Tống Kim Hoa trở về phòng của . Một lúc , Tống Nhiễm Hoài cũng  thành cuộc họp. Thời điểm Cố Hồng  thấy Tống Nhiễm Hoài, sắc mặt của     cho lắm.
 
"Ba, ba xong việc  ư? Con nhớ ba lắm." Tống Kim Hoa đang   điện thoại, thấy   xuống thì lập tức chạy tới, ôm lấy chân .
 
Có Tống Kim Hoa ở đây, lạnh lẽo trong mắt  mới chậm rãi tan . Đứa nhỏ , quả thật là quà tặng mà ông trời ban cho . Ông trời  cho  ai cái gì, cũng  lấy hết của ai  thứ. Nửa đời , Tống Nhiễm Hoài sống trong cô độc, nửa đời    Tống Kim Hoa ở bên cạnh bầu bạn.
 
Như  là quá  .
 
Tống Nhiễm Hoài kéo  một nụ , cúi  bế Kim Hoa  lòng: "Ừ, ba xong . Vừa con với chú Hồng chơi cái gì thế?"
 
Tống Kim Hoa ôm cổ , hôn chụt lên má  một cái: "Con với chú chơi  vui. Con  mới kết   với một cô  ."
 
Nhiễm Hoài lập tức liếc mắt  Cố Hồng  ở phía bên . Vẻ mặt của  rõ ràng là  moi tin tức từ chỗ Cố Hồng.
 
Cố Hồng thật sự  vô tội. Ngay cả khi  là  tận mắt chứng kiến Tống Kim Hoa chủ động   với Liễu Xuân Quỳnh nhưng  còn  thể tin. Thử hỏi   chuyện  với Tống Nhiễm Hoài thì   tin  chứ.