Chương 5:
 
Hừ, Quả nhiên đàn ông, xứng đáng mệnh danh là động vật nửa  .
 
Đang ngâm thoải mái, điện thoại bỗng reo.
 
“Xin hỏi,   là phụ  của Giang Úc Từ ?”
 
Đầu dây bên  là giọng nữ nghiêm khắc:
 
“ là giáo viên chủ nhiệm của em . Giang Úc Từ  đánh  ở trường, mời phụ  lập tức đến.”
 
Phụ ?  á?
 
Xem  Cố Diêm Hành quyết tâm giao con cho  quản .
 
Được thôi, ác độc   thì  mang danh  kế, thì kiểu gì cũng là .
 
 lau khô ,  quần áo, bắt xe thẳng đến ngôi trường quý tộc nơi Giang Úc Từ đang học.
 
Trong phòng giáo vụ,  khí vô cùng căng thẳng.
 
Giang Úc Từ dựa  tường, áo khoác đồng phục vắt hờ  vai, sơ mi trắng bung mất hai cúc.
 
Lại gần mới thấy, khóe môi  rách, gò má còn một mảng bầm tím, trông  dọa .
 
Bên , một thằng bé béo ú  đến sưng cả mắt,  mặt cũng đầy vết thương.
 
Ba  nó, là một một cặp vợ chồng ăn diện lấp lánh, đang tỏ  tức tối vô cùng.
 
“Thầy xem ! Con   dọa thành  thế ! Nhất định  ghi , buộc thằng  nghỉ học!” –   gào ầm lên.
 
Thầy giám thị đẩy gọng kính,  sang hỏi Giang Úc Từ:
 
“Em giải thích , tại   đánh bạn?”
 
Thiếu niên hừ lạnh,  mặt ,  buồn  lấy một chữ.
 
“Nhìn cái thái độ của nó kìa!” – bà  càng thêm điên tiết.
 
 xem đủ cảnh , liền đẩy cửa bước .
 
Tiếng gót giày “cộc cộc” vang lên  nền nhà, tức thì  bộ ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía .
 
Giang Úc Từ  thấy , rõ ràng khựng , ánh mắt thoáng qua một chút hoảng loạn khó nhận .
 
 đảo mắt  một vòng, trong lòng  hiểu  bảy tám phần.
 
Không thèm để ý đến đôi vợ chồng ,  bước thẳng đến  mặt Giang Úc Từ, đưa bàn tay   móng khẽ chạm lên vết thương nơi khóe môi của .
 
“Tch.” –  nhíu mày, giọng chán chường:
 
“Đánh  thì đánh ,   để  rách mặt thế ? Gương mặt  trai  mà cũng  em phá cho nát hết.”
 
Thái độ dửng dưng khiến đôi vợ chồng  lập tức nổ tung.
 
“Cô là ai? Nói cái kiểu gì thế? Nó đánh  mà cô còn   hả!”
 
 chậm rãi  đầu, ánh mắt từ  quét xuống.
 
“Sao, chỉ cho phép con các  , còn  thấy con  cũng  thương ? Đánh  thì   tính  của một  ?”
 
Rồi   về phía thầy giám thị, giọng trở nên lạnh lẽo:
 
“Thầy  kiểm tra camera ? Hỏi những học sinh khác ? Rõ ràng nguyên nhân ? Nếu thật sự là con  vô cớ  tay,  sẽ đích  bắt nó xin , bồi thường,  cãi nửa câu.”
 
Lời  xoay hướng, ánh  sắc bén lia về góc phòng:
 
“ nếu là  kẻ mồm miệng bẩn thỉu , thì   hỏi: nhà trường các  xử lý bạo lực ngôn ngữ và khiêu khích ác ý kiểu gì?”
 
Nghe , nhóc béo trong góc mặt lập tức trắng bệch.
 
Căn phòng chìm  yên lặng.
 
Giang Úc Từ ngẩng lên  , mắt mở to, giống như lớp băng dày  hồ  nứt,  dòng nước nóng hổi sắp tràn .
 
Giáo viên chủ nhiệm vội vàng lên tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cam-duc-va-dua-con-buong-binh/chuong-5.html.]
 
“Theo lời các bạn chứng kiến… đúng là bạn Vương Hạo   vài câu  thích hợp , liên quan đến… tình huống gia đình của Giang Úc Từ.”
 
Cô  bỏ lửng, nhưng  lập tức hiểu .
 
Chắc là lôi chuyện   mồ côi,  Cố Diêm Hành nhận nuôi  để giễu cợt.
 
Cơn giận trong  “bùng” một cái bốc thẳng lên.
 
  đến bên Giang Úc Từ, trực tiếp nắm lấy tay .
 
Như gà  xòe cánh che con,  xoay  đối diện cả nhà  cùng giáo vụ, giọng  cao nhưng đầy áp lực:
 
“Gia đình con   ! Ba nó là tổng tài tập đoàn Cố thị, tài sản trăm tỷ! Mẹ nó…” –  ngừng một nhịp, mặt tỉnh bơ – “... thì trẻ trung xinh , yêu thương nó hết mực. Không tới lượt  ngoài các  ở đây bịa đặt  .”
 
“Hôm nay, xin  thì   . Nếu  truy cứu, bộ phận pháp vụ của Cố thị luôn sẵn sàng hầu tòa.”
 
 vỗ vai Giang Úc Từ, khẽ :
 
“Đi thôi, theo  kế về nhà.”
 
Nói xong,  mặc kệ một phòng đầy gương mặt biến sắc, kéo theo  thiếu niên vẫn còn ngơ ngác, hiên ngang rời khỏi phòng.
 
Mãi đến khi  xuống  giảng đường,  mới buông tay .
 
Khoanh tay  ngực,  khôi phục  dáng vẻ “dì ghẻ ác độc”:
 
“Được , đừng  ngây  thế nữa. Sao  đánh ? Thật sự chỉ vì thằng đó mồm thối ?”
 
Giang Úc Từ cúi đầu, giọng ủ ê:
 
“…Ừ.”
 
“Nó  gì?”
 
“…Không  gì.” – Cậu   chịu .
 
 thở dài, đưa tay khẽ lau vết m.á.u nơi khóe môi  bằng đầu ngón tay.
 
“Ngốc ? Chó cắn em một cái, em nhất định  cắn  ? Không  méc thầy,   tìm  kế  ?”
 
Giang Úc Từ đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt trong veo ngân ngấn nước, trông cực kỳ ấm ức.
 
“Cô… lúc nãy  đều là thật ?”
 
“Cái gì thật, cái gì giả?”
 
“Cô … yêu thương .” – Giọng  nhỏ đến mức gần như   thấy.
 
 sững  một giây,  đó bật .
 
Cố tình ghé sát,  thở phả lên vành tai đỏ bừng:
 
“Giả đấy! Con trai ngốc của .”
 
“Bà  kế đây, ghét nhất là mấy thằng nhóc miệng cứng  còn rắc rối.”
 
 cố tình trêu chọc, nhưng      như ,  còn nổi cáu  xù lông.
 
Thiếu niên chỉ   thật sâu, trong mắt đầy kiên định và cố chấp.
 
“  coi là thật.” – Giọng khàn khàn.
 
Hửm? Cái gì thế ?
 
Cái giọng điệu, cái ánh mắt … chẳng khác nào đang đang bày tỏ!
 
 lúc , hệ thống phá hỏng bầu  khí:
 
【Phát hiện độ hảo cảm của mục tiêu tăng vọt, hiện tại  đạt 99%! Ký chủ, cô đúng là quá giỏi !】
 
 cũng ngơ ngác.
 
Chưa kịp “ chuyện ” gì cả,  hảo cảm  tăng nhanh thế?
 
  sang  thiếu niên bên cạnh, trong lòng dấy lên cảm giác phức tạp.
 
Không thể nào… thế giới pỏn văn    thể xuất hiện một thằng nhóc… thuần khiết thế ư?!