Khi máy bay trực thăng hạ cánh, vùng đất phủ đầy mây đen và dấu hiệu của một cơn bão sắp tới.
Sau khi các nhân viên y tế khẩn cấp khiêng An Noãn Noãn lên máy bay, họ đưa thẳng đến bệnh viện thường trú gần nhất để điều trị, còn Cố Bắc Thần và những khác tiếp tục lái xe đến địa điểm để thực hiện nhiệm vụ.
Tất cả các hình ảnh trong năm đó đều lặp một nữa cho đến khi nào đó cầm s.ú.n.g và hét đống cỏ khô: "Người nào, ngoài?"
An Noãn Noãn chớp mắt khó khăn, gạt đám cỏ dại sang một bên.
Tất cả những bên ngoài, s.ú.n.g của họ chĩa cô, khuôn mặt vẽ loạn những vệt sơn màu, nhưng cô thấy Cố Bắc Thần và Vương Tranh.
Phản ứng của An Noãn Noãn lúc là chằm chằm những lỗ đen của khẩu súng: "Các , các gì?"
Vừa , cô lùi về phía , đang lấy điện thoại , nhấc lên: "Nói ,là ai?"
An Noãn Noãn nhướn mày, ánh mắt đảo quanh: "Các ... đem hai bọn họ ?"
"Đừng nhảm nữa, , đang gì?"
An Noãn Noãn vẫn đang cố gắng tìm kiếm Cố Bắc Thần và Vương Tranh: "Cảnh trong mơ" trong tâm trí cô sụp đổ.
Cô những họng s.ú.n.g đen ngòm lạnh lùng chĩa và khuôn mặt vẽ loạn những vết sơn màu của nhwuxng đàn ông cho sợ hãi mạnh mẽ nuốt nước bọt một cái: ", đến đây để du lịch. Các , các gì? Thả chồng và bạn của . Chúng thể từ từ chuyện ....."
Vở kịch dường như thể tiếp tục nữa, đột nhiên từ xa xa tiếng xe ngựa rầm rập và tiếng s.ú.n.g nổ “đùng đoàng” ở đằng xa.
Một trận đạn bay tứ tung, tất cả đều trúng vành mũ đầu mấy đó, mũ của mấy thổi bay mất, An Noãn Noãn sợ tới mức ôm đầu chồm hổm mặt đất nhắm chặt mắt chờ chết.
"Đi ~" Sau khi tên cầm đầu rống lên, đại đội nhân mã tốc độ lên xe, khi một trận bụi đất bay lên, cô là duy nhất còn sót trong đồng cỏ rộng lớn, một chiếc xe quân sự địa hình cỡ lớn dừng bên cạnh cô.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1051-thieu-phu-xinh-dep-vo-song.html.]
Những bước xuống xe là Cố Bắc Thần và Vương Tranh, cùng với hai khác, những mà cô từng gặp bao giờ.
An Noãn Noãn cứ như ngẩng đầu đàn ông, một hồi lâu mới giận dữ hét lên: "Anh c.h.ế.t dí ở chỗ nào, nãy cũng là chạy trối c.h.ế.t ?"
Thật sự là đổ bỏ , còn tưởng rằng thể bảo vệ cô, nhưng khi thời điểm nguy hiểm ập đến thấy .
WASTE! (phế vật, rác rưởi)
Vương Tranh gãi đầu, trong khi hai nhếch miệng: "Cố Soái, chúng nên đóng quân cắm trại bây giờ ?"
Cố Bắc Thần liếc Vương Tranh, Vương Tranh vẫy tay: "Chúng hãy tìm một nơi thoải mái gần đây và ăn một chút gì !"
Vương Tranh xong, cả ba nhanh chóng rời khỏi, trong mắt An Noãn Noãn, của Cố Bắc Thành đều là thần thánh, đến chút dấu vết, trong nháy mắt biến mất thấy . Mà đây rõ ràng là một vùng đất hoang vắng !
Cố Bắc Thành vươn tay gỡ cỏ khô đầu An Noãn Noãn, kéo cô đến mặt, nâng cằm cô lên bằng những ngón tay thô ráp : "Vừa sợ ?"
"Sợ thì ích lợi gì, tưởng hai g.i.ế.c c.h.ế.t , thì cả hai đều bỏ chạy..."
Cố Bắc Thành nên lời, cô hồi lâu: "Cảnh tượng ... em quen ?"
Người phụ nữ nào đó tức giận mà hung hăng Cố Bắc Thần: "Đầu óc ai vấn đề chứ, mà thấy cảnh đáng sợ như , đang TV chứ."
Cố Bắc Thần cô chằm chằm, một lúc lâu , gầm lên: " Như thế nào một chút cảm giác quen thuộc cũng đều ?"
Anh dùng bộ sức lực chín trâu hai hổ để chuẩn như , đến nhân lực và vật lực, nhưng phí bao nhiêu công sức, cô cũng phản ứng gì, đây khiến tức c.h.ế.t mới là lạ đó.