Lúc   gần mười hai giờ, xung quanh yên tĩnh chỉ  âm thanh của thiên nhiên.
An Noãn Noãn vẫn luôn dựa  trong n.g.ự.c của Cố Bắc Thần,  xong câu chuyện thì mặt mũi  tràn đầy những giọt nước mắt lớn nhỏ, nhưng khi cô  từ  đến nay đều  từng phát  âm thanh thút thít mà là im lặng rơi nước mắt, so với  đó một   chuyện với Từ Phượng Chi giống  như đúc.
Cố Bắc Thần ở kế bên lau mặt cho cô, từng chút từng chút một lau sạch khoé mắt của cô,  gương mặt đẫm nước mắt,  trầm giọng hỏi: "Em  cái gì? Có  là nhớ  cái gì  , hả?"
An Noãn Noãn lắc đầu, thì thầm giọng mũi : "Không , em  rõ rằng    là em, nhưng   tại  trong đầu   thể nhớ  chút gì." Cô  xong, hai tay liền thống khổ ôm đầu, liều mạng vò tóc.
"Noãn Noãn." Cố Bắc Thần ấn c.h.ặ.t t.a.y cô,  dậy ôm cả  cô  trong ngực: "Được ,   ,  nhớ nổi thì  cần  nhớ, đừng vò đầu nữa."
" vì  em  đến nơi ..." Bây giờ nghĩ  thật sợ hãi, cũng như ban đêm lúc , phía xa là âm thanh của động vật hoang dã, tùy lúc sẽ  mưa to,  đó là một trận gió lớn, khi đó thời tiết  là giữa hè, sấm chớp ầm ầm, rốt cuộc thì   cô  thể sống sót  hai ngày hai đêm ?
Hôm nay chỉ  nghĩ đến, An Noãn Noãn  cảm thấy sởn hết cả gai ốc,   run lên, ngay cả hai hàm răng cũng đụng  côm cốp.
Cố Bắc Thần mở đèn bàn lên, ôm cô thật chặt: "Được , đừng nghĩ nữa, đại nạn  c.h.ế.t thì tất nhiên là   sẽ  phúc, em xem   bây giờ chúng    , hả?" Bàn tay to lớn của  vẫn luôn ở bên ngoài chăn bông vỗ nhè nhẹ, cố gắng trấn an tâm trạng của cô.
An Noãn Noãn cũng    nửa đêm mà  sướt mướt như ,  để cho ba   thấy thì sẽ như thế nào, nhưng mà vì cô thật sự  sợ hãi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1071-vung-dat-khong-nguoi-chi-so-se-mat-di.html.]
Khi  trấn an cô, tâm trạng của An Noãn Noãn dường như cũng  hơn một chút: "Anh  xem, động vật hoang dã nhiều như  tại    ăn thịt em? Nơi    cái gì cả, tại  em ở đây hai ngày hai đêm  ăn  uống mà vẫn  c.h.ế.t đói ?"
Cố Bắc Thần vuốt tóc cô: "Bởi vì, em là thiếu nữ xinh , động vật hoang dã  ăn, hoặc cũng  thể do em là thiếu nữ xinh , những con thỏ nè, sóc nè, linh dương Tây Tạng  những loài tương tự  giúp em tránh thoát khỏi sự tập kích của thú dữ, cho tới bây giờ thì  cũng chỉ  thể suy đoán như ."
Cố Bắc Thần  xong thì  cảm giác  phụ nữ  đang lẳng lặng dựa  lồng n.g.ự.c , như đang chăm chú lắng  cái gì đó.
Cúi đầu mới phát hiện cô dựa  trong n.g.ự.c , hai mắt mở to, lỗ tai như đang dựng thẳng để  gì đó: "Suỵt." cô  một động tác im lặng đừng cử động, nhẹ nhàng : "Đừng  chuyện, em đang  một âm thanh, cảm giác   quen thuộc."
Sau khi An Noãn Noãn  xong một câu như , cả hai  đều lẳng lặng   một lời nào, thẳng đến khi An Noãn Noãn dựa trong n.g.ự.c Cố Bắc Thần mà ngủ  .
Cố Bắc Thần đưa tay tắt đèn , cứ như  ôm cô, thời gian từng phút từng giây trôi qua, mà cô thì  ngủ vô cùng an nhàn,  đang ôm cô một chút cũng  dám qua loa, sợ cô ngủ   thoải mái!
Đột nhiên,  trong n.g.ự.c giật  một cái: "Bà ơi, bà ơi, aaa..."
Trong ban đêm yên tĩnh, giọng của An Noãn Noãn thét chói tai một tiếng doạ Cố Bắc Thần, đồng thời cũng dọa đến Tiểu Vũ đang  gác bên ngoài, mặt khác Vương Tranh và Tiểu Dịch  ngủ trong lều vải cũng đồng thời tỉnh dậy, nhanh chóng chạy  khỏi lều vải.
Mê Truyện Dịch
"Lão đại,  chuyện gì ?" Mấy  ở bên ngoài hỏi.