Lúc , cho dù tam thiếu gia Đường Thần của xí nghiệp Thịnh Đường ở nơi đó, ông cụ Cố cũng là ai.
Sau khi Đường Thần chuyện điện thoại xong , bước lên chào hỏi ông cụ: “Chào Cố lão tướng quân, con tên là Đường Thần, là chủ nhà của cô Cố và cô Văn, ở phố thương mại cô xảy chuyện nên chạy tới đây, nhưng mà vẫn là chậm một bước.”
Ngày thường Đường Thần là kiểu thương nhân nho nhã, giống như Thang Mễ , chính là loại bề ngoài đặc biệt dễ ở chung, khí chất điển hình của trai ôn nhu, còn đối với cô thì lạnh lùng, đàn ông lòng thâm sâu đen tối nhưng là bởi vì ngoại hình nho nhã của , luôn cho khác dễ dàng thích , thuộc tuýp ăn nên .
Vừa nho nhã sĩ như thế, còn là trai lễ phép khiêm tốn, ông cụ Cố lập tức thiện cảm với Đường Thần, gật đầu: “Cảm ơn Đường.”
Dù bây giờ trong lòng ông Cố cũng chuyện, nên ông chuyện.
Đường Thần liền : “Ngại ngùng, ông cần khách khí ạ, mắt cháu sai quảng trường phố thương mại theo dõi điều tra, cũng báo án , nhanh cảnh sát sẽ điều tra từng một ở quảng trường bên . Cháu mang cô Văn băng bó xử lý miệng vết thương chuyện khác thì chờ Cố soái tới thì cháu sẽ với .”
Lúc ông lão mới gật gật đầu: “Ừm, thì phiền Đường , nếu cháu chuyện thì để cho Tiểu Vương đưa cô gái xử lý miệng vết thương , để con bé kiểm tra .”
Lúc Văn Tinh Tinh bước đến đây, cô xua tay miễn cưỡng : “Không, đừng……”
Đường Thần Văn Tinh Tinh còn hình , liền cau mày, tạm biệt ông Cố mang cô đến ngoại khoa để xử lý và kiểm tra.
Thời điểm Cố Bắc Thần phong trần mệt mỏi chạy tới bệnh viện là một tiếng rưỡi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1142-so-gia-co-mau-gau-truc-hay-khong.html.]
Mê Truyện Dịch
Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt ICU, Đường Thần và Thang Mễ đang , Văn Tinh Tinh băng bó chỉ chừa hai con mắt, Cố Bối Bối và Lục Đào cũng ở đây.
Cố Bắc Thần kịp chuyện, Lục Đào kéo sang một bên: “Trước tiên bình tĩnh .”
Cố Bối Bối tiến lên, xổm mặt đất, nắm lấy tay Cố Bắc Thần, khuôn mặt nhỏ ngước lên : “Anh, đầu tiên đừng quá đau buồn, em ……”
giờ phút hốc mắt Cố Bắc Thần đỏ ngầu, đôi tay nắm chặt phát tiếng răng rắc, ngay cả biểu cảm của bộ khuôn mặt cũng trở nên dữ tợn.
Cố Bối Bối : “Chị dâu mang thai 50 ngày, đoán chừng là ngay cả chị cũng , cho nên, chuyện xảy quá đột ngột, đứa bé giữ nữa……” Cố Bối Bối xong, chôn mặt lên đầu gối Cố Bắc Thần mà .
“Đùng” một tiếng, tay Cố Bắc Thần đ.ấ.m bức tường phía , n.g.ự.c thở hổn hển hồi lâu, lúc mới xoa nhẹ đầu Cố Bối Bối: “Không việc gì, lớn chuyện gì thì .”
Tình huống lúc hỗn loạn, bà Cố còn đang ở trong phòng cấp cứu truyền dịch, còn Từ Phượng Chi thì yếu ớt như bà lão, chỉ cần truyền dịch chút .
Lúc , nhân viên y tế phòng chăm sóc đặc biệt ICU vội vàng chạy ngoài, yêu cầu truyền m.á.u cho An Noãn Noãn, khi gây mê luôn khả năng sốc bất cứ lúc nào.
Cố Bắc Thần vẫn luôn duy trì tư thế dựa tường, các y tá sợ tới mức chỉ dám dán lên vách tường đối diện mà .
Sau khi xong yêu cầu của y tá và bác sĩ An Noãn Noãn cần truyền máu, nào đó mở mắt : “Lấy của .”