Lâm Bách chỉ đầu của , : “Hoặc là, cô sẽ nhớ một vài chuyện xảy lúc , nhưng vẫn cần thời gian; hoặc là, trí nhớ lúc của cô sẽ mất nghiêm trọng hơn.”
Cố Bắc Thần hít sâu, một lúc mới : “Không cả, bây giờ chỉ hy vọng ở cô thể sống là , cho dù quen cũng .”
Mê Truyện Dịch
Lâm Bách dùng ánh mắt như khỉ đột Cố Bắc Thần một lát, nọ đạp một cái một chân, lúc mới xám xịt trong phòng bệnh vô trùng.
Bên , khi bà nội cháu dâu chuyện gì, phối hợp cũng coi như là , thể khôi phục , khi Từ Phượng Chi truyền truyền dịch xong thì vội vàng chạy qua chạy hai bên để xem, nhưng An Noãn Noãn bên tỉnh khiến khác lo lắng.
Y tá đang rút kim tiêm cho An Noãn Noãn, khi cởi bỏ mấy cái bình bình ống ống trói buộc xong, An Noãn Noãn cảm thấy cả thoải mái cũng hơn một chút.
“Bác sĩ Lâm, Cố!” Hai y tá, một là của bệnh viện trung ương, còn một là của bệnh viện quân khu mà Lâm Bách dẫn tới đây.
Suốt một ngày hai đêm, An Noãn Noãn cảm thấy ngủ lâu, giờ phút , mặt, là quen thuộc, nhưng cả cô sức, cảm giác bộ cơ thể đào rỗng cả , cô cảm thấy loại cảm giác trống rỗng lướt nhẹ qua.
Sau khi hai y tá xong, về phía Lâm Bách, đè giọng thấp xuống : “Bác sĩ Lâm, lúc nãy cô An tỉnh như gọi tên ai đó.”
“ đúng đúng, hình như cô gọi một tiếng Tinh, Tinh……”
Lúc An Noãn Noãn nhíu mày, tay đặt lên phần bụng nhỏ của ở chăn bông, cô tới chậm còn thường xuyên đau bụng kinh đây đều là chuyện bình thường như cơm bữa, cho nên tới chậm cũng đầy một tuần, cô nhớ kỹ chuyện , nhưng cô ngờ bản mang thai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1153-truyen-mau-tinh-huong-lac-quan.html.]
Vốn dĩ cô tính nếu trễ kỳ kinh mấy ngày nữa thì sẽ bệnh viện kiểm tra, dù thì cô cũng trưởng thành , ở bên cạnh Cố Bắc Thần lâu như thế, nào cô cũng lo lắng thai, đủ biện pháp, nhưng mấy nào cũng ác độc đùa, đều đó khiển cho cô cảm thấy khó chịu, hơn nữa nhà họ Cố cũng mong đứa bé sắp phát điên đến nơi .
Bản Cố Bắc Thần cũng con, cho nên mỗi cũng cố ý dụ dỗ An Noãn Noãn, kêu cô thả lỏng lo lắng, nếu mang thai thì sinh , đây cũng ba mươi mấy tuổi , đáng lên chức ba từ lâu .
An Noãn Noãn Cố Bắc Thần ở mặt, cảm thấy mắt choáng váng, chút mơ hồ, cô giơ tay dụi dụi đôi mắt, lên tiếng gọi tên của Cố Bắc Thần, yếu ớt : “Cố, Bắc, Thần……”
Lúc cô đang cực kì yếu ớt, ở vị trí của Cố Bắc Thần và Lâm Bách chỉ thể thấy cô mở miệng khẩu hình thở dốc, căn bản bất cứ âm thanh gì.
Cố Bắc Thần về phía Lâm Bách: “Cô đang gọi .”
Lâm Bách nhướn mày: “Xem tình huống tương đối lạc quan, qua ! Chú ý, cố gắng dỗ cô ngủ, đầu cô còn thương tích, chấn thương tâm lý do mất đứa bé, cho nên bây giờ tuyệt đối thể kích thích cô , liên quan những cô cảm thấy đau khổ cần cách xa, bước căn phòng .”
“Được, tất cả theo lời , tất cả xin nhờ .” Thật hiếm khi nào Lâm Bách mới Cố Bắc Thần chuyện nhiều như .
Cố Bắc Thần nhấc chân bước đến giường bệnh của An Noãn Noãn, rũ mắt cô, mà bởi vì đầu của cô cố định cho nên cô chỉ thể nhướn mày .
Cô cũng chỉ là ngủ một giấc lâu mà thôi, mà mọc bộ râu xanh , trong ánh mắt là tơ m.á.u đỏ đậm, suy sụp tinh thần như là già vài tuổi !