Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Bắc Thần cũng cong môi lên. Anh đưa tay lên cầm lấy cằm của An Noãn Noãn: “Không là em nhớ chuyện khi lấy viên đạn cho em ?”
An Noãn Noãn cong khoé mắt , móng vuốt nhỏ vẫn đang thưởng thức mặt dây chuyền viên đạn hình trái tim: “Vẫn còn cái nhớ mà.”
Cố Bắc Thần nhấc cằm cô lên. Sau khi khiến cô mắt , mới : “Trước khi gây mê hỏi em tên gì. Con bé thối tha em khi chữ Andil thì mở mắt nữa.”
Anh thật sự cho rằng cô tên Andil cho nên mấy năm nay vẫn luôn âm thầm đào bới cái tên Andil . thông tin nhận đều là thu hoạch gì.
An Noãn Noãn cụp mắt xuống nghĩ ngợi. Cô đưa tay lên vỗ trán: “À. Em nghĩ . Lúc đó em lo là nên cái tên Andil . Nó là tên của con thỏ em nuôi lúc còn nhỏ.”
Thấy Cố Bắc Thần chăm chú mà là ánh mắt ước gì thể ăn cô. An Noãn Noãn cử động mà , rụt cổ : “ mà đây em chỉ cần gặp kẻ đáng tin hỏi em tên gì, em đều sẽ em tên Andil. Không riêng gì .”
Cố Bắc Thần trực tiếp nắm chặt cằm của An Noãn Noãn. Anh cúi đầu cắn lên môi cô vài cái. nỡ đau cô, giọng khàn khàn: “Con bé xa, lúc đó đỡ phát s.ú.n.g đó cho ?”
Đầu An Noãn Noãn lắc lư, né tránh nụ hôn tê dại của : “A, là , giở trò lưu manh ở trong bệnh viện.”
Cố Bắc Thần cho cô cơ hội bỏ trốn. Anh cố định cái đầu đang lắc lư của An Noãn Noãn giọng trầm ấm kéo dài: “Em, cái con bé , em một câu Andil hại bổn soái suýt chút nữa lật cả trái đất lên ?”
“Cũng may chúng chỉ bỏ lỡ 7 năm.” Cố Bắc Thần như trút gánh nặng mà một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1441-nguoi-phu-nu-bi-ai-nhat-tren-doi-nay.html.]
An Noãn Noãn nghĩ ngợi. Tròng mắt cô đưa qua đưa lâu. Cô đưa tay véo mũi của Cố Bắc Thần: “Ừm... Ý của là lĩnh giấy chứng nhận kết hôn cùng em chỉ là vì em đỡ phát s.ú.n.g đó?”
Cố Bắc Thần cô bé bắt đầu chơi trò “lòng nhỏ nhen” thì yên tâm hơn nhiều. Điều chứng minh bắt cóc thật sự khiến cô chịu quá nhiều sợ hãi. Ngược còn khiến cô hồi phục trí nhớ. Đây cũng xem như trong cái rủi cái may .
Người nào đó tức cô cố ý tức giận nâng mắt : “Lần đó lúc em định nhảy sông Hải Thành, căn bản dám xác định em chính là Andil. Dù ở phía bắc Tây Tạng đó bọn sốt ruột lên đường chấp hành nhiệm vụ. Mà em thảm hại thành bộ dạng như . Ngoại trừ ánh mắt dám xác định, còn những cái khác đều đủ để xác minh. chắc chắn xác định rằng em là cô bé của nữ đầu bếp từng ở nhà của .”
Lúc đó Cố Bắc Thần cô bé trong góc đó tên gọi là gì. nhớ rõ khuôn mặt nhỏ nhắn như thiên sứ của cô.
Anh dường như nhớ lúc đó, giống như còn trách móc một câu: “Cậu Cố, con của bảo mẫu nhà các đều đẽ như . Có còn cho chúng sống ?”
những gì An Noãn Noãn cùng với ý Cố Bắc Thần biểu đạt là hai cái khái niệm. Cô chu môi, tức giận trừng mắt, dùng sức nhéo mặt và mũi của : “Đã một trăm định nhảy sông. Sao nhớ nổi ?”
Người nào đó vì để chọc cho cô vui vẻ mà cũng trẻ con ai bằng: “Ồ...” Anh kéo dài âm cuối : “Xem trí nhớ của , em là ngắm phong cảnh, ngắm phong cảnh thôi đúng ?”
An Noãn Noãn tiếp tục trừng mắt : “Em là đang đợi Thang Mễ.”
Mê Truyện Dịch
Bị An Noãn Noãn quấy nhiễu như , nào đó cũng quên luôn cần hỏi cái gì . Anh cùng cô dính một lát. Cố Bắc Thần mới hỏi: “Trước đây em tên gì? Hửm?”
An Noãn Noãn cực kỳ tình nguyện : “Sở Mộng Thần, tầm thường c.h.ế.t .”