Theo tiếng vọng , gương mặt quen thuộc áp gần mặt cô, Cố Bắc Thần bên cạnh, nắm lấy tay An Noãn Noãn, lo rằng khi cô ngủ thì sẽ động vết thương.
An Noãn Noãn khắp từ cửa sổ đến sàn nhà, bóng dáng cao to, mặc bộ vest màu ghi, đang lưng với cô và Cố Bắc Thần.
Người đàn ông đó đang tưới hoa, đặt bình nước xuống, chầm chậm , cô và Cố Bắc Thần.
An Noãn Noãn kinh ngạc thốt lên: “Anh , …”
Trời lúc tối, trong phòng chỉ mở đèn đầu giường và đèn ở cửa, ánh sáng tối mờ, ngược sáng, đôi mắt đen láy của Cố Bắc Thần cứ khóa chặt đôi mắt trong veo của cô, từ đầu đến cuối hề sang phía , chỉ ngẩng đầu lên vuốt tóc cô, bất lực một tiếng: “Có miệng vết thương đau ?”
Người phía khó khăn lắm mới một tiếng: “ gọi bác sĩ và y tá.”
“Ấn chuông là , viện bao giờ ?” Cố Bắc Thần tức giận .
Bác sĩ kiểm tra ấn vết thương của An Noãn Noãn : “Không vấn đề gì, lúc nãy thuốc, đau là bình thường.” Nói xong, sang An Noãn Noãn : “Nếu trong nửa tiếng mà đau quá chịu thì với một tiếng, uống thuốc giảm đau là .”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” An Noãn Noãn nhẹ nhàng gật đầu .
An Noãn Noãn luôn tò mò Đường Thần xuất hiện ở phòng bệnh của cô, hơn nữa dáng vẻ vẻ như ăn ý với Cố Bắc Thần.
Để giải tỏa nghi ngờ cho cô, Cố Bắc Thần , An Noãn Noãn và Khương Vân Phong chuyện cửa nhà hàng lâu, cuối cùng cô tức giận đòi thì Khương Vân Phong bất đắc dĩ kéo cô lên xe phóng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1612-anh-ay-suyt-nua-thi-huy-ca-benh-vien.html.]
Mê Truyện Dịch
Khi đó Đường Thần đang mời khách hàng ăn cơm bàn chuyện ăn ở phòng bên cạnh, thấy thế thì cảm giác gì đó , thế là để ở và lái xe theo xe của Khương Vân Phong, cho đến khi đến sân bay, lúc xảy chuyện, Đường Thần cũng ở đó.
Cố Bắc Thần khi đó hoảng sợ, chỉ ôm lấy cô và bảo Khương Vân Phong lái xe về thành phố. Còn Đường Thần thì gọi xe cứu thương, xe đến nửa đường thì chặn , nhanh chóng truyền nước cho An Noãn Noãn, đặt bình oxi, cầm máu, may mà cô mất nhiều m.á.u quá, chỉ là ngất .
An Noãn Noãn xong, yếu ớt : “Thang Mễ cô khỏe ?”
Đường Thần khẽ cau mày, im lặng chốc lát, : “Cô khỏe.”
An Noãn Noãn khẽ mỉm : “Vậy thì …cám ơn ơn cứu mạng của Đường tổng.”
Hóa sự liều lĩnh của cô khiến bao nhiêu lo lắng, bây giờ nghĩ thật ngốc, nhưng cô hề hối hận, bất luận thế nào thì vì nhát d.a.o , La Tây tạm thời cũng rời nhỉ? Dù cô dám hỏi Cố Bắc Thần vấn đề .
khi xong, nước mắt cô lăn dài má, tay vẫn Cố Bắc Thần cố định , cô chỉ thể để mặc cho nước mắt nước mũi chảy dài mặt.
Đường Thần phía Cố Bắc Thần, tiện tay rút mấy tờ giấy trong hộp cạnh đầu giường đưa cho Cố Bắc Thần: “Này.”
Cố Bắc Thần cầm lấy khăn giấy từng chút từng chút một lau nước mắt nước mũi mặt cô, giọng trầm ấm nhưng vẫn mang theo chút tức giận: “Được , La Tây giám sát .”
An Noãn Noãn mới sụt sịt mũi gật đầu: “Ừm.”
Đường Thần liếc mắt hai giường bệnh, ngắn gọn: “Được , đây, việc gì thì gọi cho là .” Câu Cố Bắc Thần .