Sau khi Cố Bắc Thần tiễn Đường Thần về, An Noãn Noãn cứ trừng mắt ngây cửa phòng bệnh.
Cảm giác đau đớn trong giấc mơ ban nãy vẫn đang tiếp tục, cô lấm tấm mồ hôi, đau đớn chịu đựng ở vết thương bụng cô cũng ngày một rõ rệt, cơn đau còn xâm nhập đến cơ thể.
Mê Truyện Dịch
“Đau lắm ?” Cố Bắc Thần đưa lên tay lên lau vệt mồ hôi trán và khóe mắt cô, , dùng đầu ngón tay, cảm giác thô ráp buồn buồn, cô cũng di chuyển sự chú ý một chút, cảm giác đau đớn cũng giảm theo nhiều.
An Noãn Noãn gật đầu: “Vâng ~ đau ~”
Cố Bắc Thần ấn chuông: “Mạc Thành, miệng vết thương của Noãn Noãn đau.”
Bác sĩ Mạc đưa tất cả y tá của ca trực đến kiểm tra, An Noãn Noãn giờ mới , lúc cô đang ngủ, ban nãy khi rửa vết thương thuốc tiêm cho cô thuốc tê, bây giờ thuốc hết tác dụng nên mới bắt đầu đau.
Ý của Mạc Thành là, nhịn một chút là , nhất nên dùng thuốc, một tuần mới cắt chỉ , cắt chỉ xong vết thương thỉnh thoảng sẽ ngứa, đây là quá trình phục hồi khó tránh khỏi, thể cứ dùng thuốc để giảm đau ngứa .
Cơ thể Cố Bắc Thần cứng , ngây cô gái giường bệnh, trong mắt hiện lên một cảm xúc phức tạp từng , từ khi An Noãn Noãn tỉnh , mấy vụt qua cảm xúc phức tạp như , luôn cho cô kịp nắm bắt thì biến mất.
“ cô đau.” Cố Bắc Thần như , nhưng bất kì ai, cứ như đang độc thoại .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1621-phat-hien-ra-bi-mat-cua-nha-ho-so.html.]
Thần sắc của Mạc Thành cũng ngưng , sang An Noãn Noãn: “Cố thái thái, nếu nhịn đau thì tiêm thuốc giảm đau nhé.”
An Noãn Noãn cử động nửa , sững sờ sang Cố Bắc Thần đang cau mày, lát , cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Cảm ơn…bác sĩ, hình như thấy đau nhiều nữa, cần tiêm …”
Cố Bắc Thần nhướng mày sang Mạc Thành: “ cô đau đến mức toát mồ hôi .”
Mạc Thành cũng cạn lời, nhưng cũng gì , nào đó nổi giận ở bệnh viện mấy , suýt nữa hủy cả bệnh viện, thật sự từng thấy thái tử gia nhà họ Cố quan tâm đến một phụ nữ mà quên mất cả địa vị của .
Mạc Thành vẫn kiên trì : “Qua cơn đau sẽ chuyển biến , vết thương của cô tuy vị trí quan trọng, nhưng đều là vết thương ở phần mềm, đau đớn là khó tránh khỏi, đang suy nghĩ góc độ của bệnh.” Nói xong, Mạc Thành đặt tay lên vai Cố Bắc Thần: “Tin , lang băm , lát nữa sẽ cho y tá đến đỡ cô dậy, vận động nhẹ nhàng là thể ăn thức ăn lỏng .”
Ba ngày liền, Cố Bắc Thần rời khỏi phòng bệnh, tất cả công việc đều giải quyết trong phòng bệnh, điện thoại gọi ngừng, tuy việc ở sảnh tiếp tân, nhưng An Noãn Noãn vẫn lo lắng.
Đặc thù công việc của Cố Bắc Thần, thể xin nghỉ tự do như khác, mang sứ mệnh, cuối năm bận như , thể ở phòng bệnh mãi .
Mấy ngày khi tỉnh dậy, An Noãn Noãn nhận bất cứ cuộc gọi nào, bao gồm Văn Tinh Tinh, Thang Mễ, Triệu Tử Khanh, cả nhà họ Cố cũng thấy bóng dáng, cảm giác như mất liên lạc với cả thế giới .
Sở Hoàn nửa đêm đến thăm, theo cô thấy là vì nhà, mà vì mục đích riêng của ông , trong lòng cô sớm quan tâm đến việc sự quan tâm của nhà nữa , cô quen từ nhiều năm , tự nhiên bây giờ cảm giác kì lạ?