Sau khi An Noãn Noãn xảy chuyện, ở trong bệnh viện quân y, Sở Hoàn mãi xuất hiện nhưng nghĩa là ông tình hình, chỉ là ông sự việc rắc rối thêm, nhưng vẫn xảy việc ngoài ý cho ông kịp trở tay.
Tối qua nửa đêm Sở Hoàn đến thăm, cũng là đến một cách bí mật, chỉ một tâm phúc là Trương Diệm theo, ông yêu cầu gặp riêng An Noãn Noãn, vì Cố Bắc Thần việc ở bên ngoài, Sở Hoàn và An Noãn Noãn những gì trong phòng, đến bây giờ Cố Bắc Thần hề .
“Tối qua ông đến một lúc, mà em nhiều chuyện ?” Cố Bắc Thần cảm thấy đây là chuyện gì .
An Noãn Noãn , Sở Hoàn gặp cô là gọi ngay cho ông cụ nhà họ Sở, bảo cô chuyện với ông bà cụ, đó ông cụ Sở cứ mắng trong điện thoại đòi gọi video, như mới tin An Noãn Noãn .
Lúc gọi video, cô những thấy ông bà cụ, mà còn thấy cả một bé, lúc cô nghi ngờ, Sở Hoàn cũng hề giấu cô, đó là em trai cô, năm nay mới sáu tuổi. Bao năm nay vẫn luôn ở cùng ông bà cụ ở nước ngoài, đến bây giờ vẫn ai sự tồn tại của đứa trẻ.
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần và Vương Tranh cau mày: “Vậy đứa trẻ là con ai? Của La Tây ?”
An Noãn Noãn chớp mắt, lúc mới cau mày: “Em hỏi ai sinh nó, ông cũng …”
Thấy Cố Bắc Thần và Vương Tranh cạn lời lắc đầu liên tục, An Noãn Noãn nhẹ nhàng : “, giọng điệu của thị trưởng tối qua thể suy đoán, chắc con của La Tây .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1631-su-am-ap-tren-giuong-benh.html.]
Cố Bắc Thần thở dài, với giọng gắt gỏng: “Ai sinh thì sinh, liên quan gì đến chúng , bây giờ tùy tiện lung tung.” Nói xong thì ôm lấy cô đặt lên giường, vuốt tóc tai: “Ngoan ngoãn xuống, lát nữa y tá kiểm tra phòng xong thì ăn chút gì nhé?”
An Noãn Noãn mở to mắt: “ cứ ở đây mãi , ở nhà…”
“Đừng gì cả. Trong nhà chỉ một Bối Bối , cho nó đây, tránh gây sự chú ý cho , những khác trong nhà thì đợi em cắt chỉ xong khôi phục tàm tạm thì . Công việc của hề dừng , ở cũng là chỉ huy, ở đây cũng thôi. Còn phía Văn Tinh Tinh, chỉ là em xảy chút chuyện, gì khác, chỉ vất vả một cô .”
“ mà…” An Noãn Noãn định mở miệng , Cố Bắc Thần hiệu tay dừng , ngón tay thon dài đặt lên môi cô, sắc mặt , giọng điệu thì bá đạo: “Không chuyện nữa.” Nói xong, đôi mắt thâm đen thấy đáy: “Đợi em khỏi sẽ tính sổ với em .”
“Hả?” Vẫn tính sổ á! Cô tưởng rằng giận nữa cơ.
Cố Bắc Thần sang lườm: “Chuyện ở sân bay đến đây thôi, từ giờ trở nhắc đến chuyện đó và những liên quan đến chuyện đó, em chỉ cần hợp tác với Mạc Thành điều trị cho khỏe, tết bắt buộc xuất viện.”
Tất cả kế hoạch chuẩn , bảy năm đấy! Bảy năm cô sống ngày tháng như bình thường, đón tết như bình thường, mà chỉ trống rỗng, mất mát. Anh lên kế hoạch mỗi cái tết sẽ bù đắp từng chút một cho cô, nhưng mơ cũng ngờ tính cách của cô mạnh mẽ như .