Thấy ai đó vẫn tức giận từ đầu đến giờ, An Noãn Noãn chỉ thể nhỏ: “ còn nhiều việc cần giải quyết …”
Cố Bắc Thần chằm chằm cô, xoa hai thái dương: “An Noãn Noãn…. em nhiều lời thế…”
“……”
An Noãn Noãn chẳng gì nữa cắn cắn môi, chu môi lên, nhắm mắt cũng quan tâm đến nào đó nữa, nhưng trong lòng vẫn nghĩ, cô như , còn gắt với cô, lẽ nào cô chịu nhát d.a.o ? Cô cũng còn cách nào khác, cũng thể La Tây đắc ý rời như chứ.
Thấy cô giận, Cố Bắc Thần hoảng, lát , bắt đầu nhướng mày mỉm , cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đang giận của cô, : “Giận ? Không là em cho sợ giận ?”
An Noãn Noãn vẫn mở mắt, nhưng góc mắt và khóe môi cong lên, lộ nụ rạng rỡ, lát , dùng hết sức cắn đôi môi mỏng của ai đó, nhưng hề cắn đau, ngược còn trêu .
Cố Bắc Thần cứ như đang thích thú với cái cắn nhẹ của cô, cúi xuống, cúi thấp mặt hơn một chút, cũng định rời khỏi môi cô, đôi mắt sâu gương mặt nhỏ nhắn của cô, mang theo sự tươi mới của buổi sáng sớm và mùi kem đánh răng the mát, khẽ : “Một con d.a.o gọt hoa quả đ.â.m bụng em, tinh thần quyết tử thật đáng khen, nhưng mà…”
Một câu nhưng mà của Cố Bắc Thần An Noãn Noãn mở mắt, đôi mắt trong veo biểu cảm nghiêm túc của nhẹ nhàng : “Chồng ơi, em sai .”
La Tây chắc chắn sẽ tố cáo cô cố ý vu khống tội g.i.ế.c , đó là việc lão yêu bà đó chắc chắn , nhưng chuyện , thực sự thể đè chuyện xuống e là chỉ Cố Bắc Thần mới .
Bất kể quan hệ vợ chồng của Sở Hoàn và La Tây như nào, nhưng bên ngoài, bà vẫn là thánh mẫu của thành phố Hải Thành, là phu nhân thị trưởng Sở, còn Sở Hoàn đang vị trí đó, lẽ nào ông thể vì cô con gái thất lạc nhiều năm mà từ bỏ tiền đồ của ?
Không thể nào, thể dễ dàng thấy đáp án đó, nếu , lúc học cấp hai lúc cô suýt bắt cóc, còn uống thuốc chuột, ông còn thỏa hiệp, ông sẽ thỏa hiệp ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1632-su-am-ap-tren-giuong-benh.html.]
Xem , cô mở cục diện với Sở Hoàn, La Tây và nhà họ Sở, nhưng đồng thời còn gây rắc rối lớn cho Cố Bắc Thần, giờ bây giờ?
An Noãn Noãn khẽ gọi một câu “Chồng ơi ~” nào đó cũng vui kém, cúi đầu đặt mấy nụ hôn lên môi cô: “Thế mới chứ, từ giờ trở quan tâm đến và việc nhà đám họ Sở nữa, nếu thì…” Anh tiếp tục hôn và cắn lên môi cô, dọa nạt cô.
“A…đau em.” An Noãn Noãn cố tình hít một , lườm ai đó, thật cũng nỡ đau cô.
Người nào đó mỉm xa: “Thế chịu lời hả?”
Đột nhiên, bên ngoài tiếng la hét, Vương Tranh ngăn , là Từ Phượng Chi, Cố Vỹ Thành và Cố Bối Bối, ba xông phòng bệnh, lúc cánh cửa đang hé mở, tư thế của hai giường bệnh thật mờ ám.
Đột nhiên, hai cùng cửa.
Lát , Cố Vỹ Thành cau mày, nghiến răng gọi con trai: “Cố Bắc Thần, đây.” Chắc chắn là chuyện gì ho .
Cố Bắc Thần bây giờ vẫn hỏi tại họ ? Anh xoa đầu An Noãn Noãn: “Không .”
Cố Bối Bối giơ tay lên, hạ giọng: “Anh, em…”
Cố Bắc Thần sang Cố Bối Bối: “Anh .” Rồi mới sang gương mặt đang lo lắng của Từ Phượng Chi: “Mẹ”
Mê Truyện Dịch