“Hắt xì…” Mạc Thành Phi hắt xì một cái thật to, xoa cái mũi, chửi : “tiên tiểu tử chắc đang mắng .”
“Hắt xì ~” Lần đến lượt Khương Vân Phong hắt .
Khương Vân Phong xoa mũi: “Văn Tinh Tinh, còn nhiều thời gian, đó để dẫn cô tới chỗ Mạc Thành Phi, sẽ đưa cô viện điều dưỡng thăm chị dâu, còn việc cho Cố Soái!”
“Vậy, .”
Lúc Khương Vân Phong và Văn Tinh Tinh tới bãi đậu xe, Mạc Thành Phi đang dựa đầu xe, tay nghịch tiền xu.
Khương Vân Phong cố ý dáng vẻ việc gấp với Mạc Thành Phi: “Thành Phi mau nhanh, giúp đưa Văn Tinh Tinh an tòan đến mặt chị dâu, coi như thành nhiệm vụ, còn việc .”
Hai chuyện rõ ràng, thật là! Ngược lời của Khương Vân Phong một chút vấn đề, Mạc Thành Phi sững sờ vẫn hiểu hết, Khương Vân Phong vỗ vai: “Mau đưa cô ! Không chiến trường , lỡ việc quan trọng, lãnh đạo của các đập c.h.ế.t .”
Sau khi Văn Tinh Tinh Khương Vân Phong lừa gạt lên xe của Mạc Thành Phi, bản trốn thoát.
Dọc theo con đường , xe rời khỏi thành phố trực tiếp vượt lên đường cao tốc, ánh đèn thành phố càng lúc càng mờ .
Đường xá vắng vẻ chỉ vài chiếc xe chạy nhanh như bay, suốt đoạn đường Mạc Thành Phi đều đeo Bluetooth chuyện điện thoại, dường như đang sắp xếp chỉ huy chuyện gì, Văn Tinh Tinh cũng hiểu việc bày trận trong quân đội, tự ngẩn cảnh đêm đen như mực bên ngoài.
Mãi cho đến khi Mạc Thành Phi xong vài cuộc điện thoại, châm điếu thuốc, mở một khe hở cửa sổ xe, tình hình giao thông, ung dung mở miệng, câu đầu tiên: “Sợ?”
Văn Tinh Tinh nghiêng đầu: “Tại sợ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1711-vung-hoang-vu-sao-co-the-nhu-the.html.]
Tuy nhiên, cô thật sự sợ , vùng hoang vu, nếu như tên nổi lên lòng xa, coi như cô xong đời, nhưng giây cảm thấy là một lính, sẽ chuyện dâm dục bẩn thỉu! Cho dù cô mắng , cũng nên gì ảnh hưởng đến sự nghiệp của đúng !
Nghĩ như thế, trái Văn Tinh Tinh thả lỏng ít, mặc dù chút hổ nhưng dường như cũng chịu nổi như đúng !
“Xùy ~” Mạc Thành Phi chế nhạo một tiếng, tiếp tục tình hình giao thông, tốc độ xe nhanh như cũ, bọn họ lái xe chậm, tuy nhanh nhưng cũng xóc nảy chút nào, xe chạy nhanh vững vàng.
Sau khi Mạc Thành Phi chế nhạo một tiếng ngắn ngủi như thế, : “Trán của cô đều đổ mồ hôi còn sợ.”
Văn Tinh Tinh lau cái trán, miệng ngoan cố : “Đó là mắt của .”
Ngược Mạc Thành Phi cũng định cãi cọ với cô, nhưng cũng gì cho đúng, chỉ cần phụ nữ c.h.ế.t bầm mắng là , khi thấy một mặt , sống c.h.ế.t mặc cho phận!
Hai cứ như tranh cãi câu câu , chính xác là Văn Tinh Tinh theo tranh cãi với Mạc Thành Phi, thể chuyện thật với .
Đột nhiên điện thoại di dộng của Mạc Thành Phi vang lên, vẫn đeo Bluetooth như : “Nói.”
Mê Truyện Dịch
Là Liên Hạo gọi tới: “Này, với đại ca, sẽ qua, thời gian quá muộn .”
“Tại ? Giang Nam còn tan ca?”
Liên Hạo kêu rên: “Cô còn đợi lát nữa, ở lầu chờ cô , điều quan trọng là ông cụ nhà , thủ trưởng cũng quá gian xảo, mà ông tố cáo ông cụ phụ nữ, thì xong đời… Mạc Thành Phi, em, trai… Anh mau cho một biện pháp, để ông cụ Giang Nam nhà một chút!”