Ngày hôm , kiểm tra diện, vẫn là Cố Bắc Thần dẫn An Noãn Noãn từ phòng khám ở viện tám của viện điều dưỡng đến viện một kiểm tra, như cũng tương đương với việc đưa cô dạo hơn phân nửa Tứ Hợp Viện, đến khi kết thúc các hạng mục kiểm tra, tâm trạng của cô cũng vì chuyến tựa như du lịch mà hơn!
Dù thì lúc của mấy năm , cô đều sớm lên xe về trấn Cẩm Tú đoàn viên với bà ngoại, nhưng năm nay, khi gặp cô liên tiếp xảy nhiều chuyện như , trong lòng thể đau khổ, chẳng qua là cô mà thôi!
Mọi thứ tất, khi Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn đến phòng bệnh, Giang Tiểu Nguyệt bọn họ sắp xếp xong hành lý, Vương Tranh cũng đang chờ ở ngoài.
Cố Bắc Thần nhướn mày: "Đã hôm nay cần theo chúng , cứng đầu như ?"
Vương Tranh về phía An Noãn Noãn: "Chị dâu, khí sắc hơn nhiều !"
"Cảm ơn Vương, gần sang năm mới còn phiền ." An Noãn Noãn chân thành, nhưng chân thành thế nào cũng đều thể Cố Bắc Thần quét sạch.
Người nọ lạnh lùng hai : "Sao hai xưng hô lộn xộn như ."
An Noãn Noãn nọ lè lưỡi: "Keo kiệt! Lộn xộn chỗ nào chứ."
Vương Tranh cũng nhún nhún vai, khẽ với An Noãn Noãn: "Cho nên mới , chị dâu về vẫn nên gọi chúng là , tuy chúng chị dâu kính trọng chúng , nhưng mà sếp của chúng tức giận, chị hiểu !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1791-deu-la-hoa-do-mau-tim-gay-ra.html.]
An Noãn Noãn liếc mắt xem thường, phòng, Cố Bắc Thần lấy một cái túi: "Vào bộ quần áo về nhà, kết quả kiểm tra thì ngày mai mới , cơ bản là vấn đề gì."
An Noãn Noãn mở túi : "Tại là màu tím?" Lần cô dường như hét khỏi miệng, giọng rõ ràng mang theo ý chán ghét.
Cố Bắc Thần sửng sốt, nhíu mày: "Không em thích màu ? Hơn nữa phát hiện em mặc màu , hôm nay phản ứng như ? Hửm?"
An Noãn Noãn cũng cảm giác quá mức, Vương Tranh vẫn còn ở mặt mà cô hét lên như thế, thu hồi đây?
Vương Tranh vẫn luôn theo hai bọn họ, ít khi thấy hai cãi , nhưng hôm nay rõ ràng chút đúng!
Mê Truyện Dịch
Vương Tranh ho nhẹ hai tiếng: " ở ngoài chờ hai ." Nói xong, ôm mấy bao lớn ngoài, nhẹ nhàng họ đóng cửa .
An Noãn Noãn ôm túi đồ, mắt mũi chân: "Lúc nào mà em thích màu tím? Em như ? Rõ ràng là nhớ lầm !"
Cố Bắc Thần bất đắc dĩ vuốt trán, đến cạnh cô, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, thấy đôi mắt cô tràn đầy ủy khuất: "Em , nhưng nhớ rõ đầu lấy đạn cho em, dùng mã tấu cắt áo của em, áo lót của em là màu tím, còn viền ren và hoa nhỏ, đúng , lúc đó em còn mặc một chiếc áo khoác màu tím nhạt nữa, sai ? Hửm?" Bàn tay to của đặt n.g.ự.c trái của cô.
An Noãn Noãn trừng mắt, vốn là ủy khuất, , nhưng xa đùa giỡn vài câu, thản nhiên miệng, hai má cô đỏ ửng, hai mắt trong veo mở to, thấp giọng mắng, "Đồ lưu manh, còn thời gian đồ lót của em , thể thấy háo sắc thế nào, hừ."
Cố Bắc Thần lúc mới nở nụ , chậm rãi buông cằm cô , dịu dàng dụ dỗ : "Ngoan! Trước tiên quần áo , thì kịp mất, nhé!"