An Noãn Noãn hề ăn bữa sáng của Mạnh Dĩnh Đào đưa tới, mà Vương Tranh ăn , cô ăn đồ ăn sáng do lính cảnh vệ đưa đến.
Sau khi An Noãn Noãn ăn sáng xong, bác sĩ và y tá đến sớm đo nhiệt độ cơ thể cho cô, khi thực hiện vài kiểm tra, bác sĩ đề nghị vẫn nên truyền dịch, An Noãn Noãn vốn định bảo uống chút thuốc là , điều nhớ thái độ của Cố Bắc Thần hồi sáng thì đành gật đầu, để y tá truyền dịch.
Cuộc họp của Cố Bắc Thần kết thúc một tiếng, các lãnh đạo trực tiếp lái xe rời đến căn cứ khác.
Sau khi dõi theo xe của các lãnh đạo lượt rời , Mạnh Dĩnh Đào chặn Cố Bắc Thần đang định về ký túc xá: "Anh vội thế gì, chuyện cần bàn bạc với ."
Cố Bắc Thần cau mày: "Chuyện gì?"
Mê Truyện Dịch
Mạnh Dĩnh Đào nhướn mày: "Nhà ăn, ăn chuyện. Em đói !"
Cố Bắc Thần lập tức sa sầm mặt , liếc Mạnh Dĩnh Đào: "Noãn Noãn còn đang truyền dịch, cô chuyện quan trọng thì nhanh lên, nếu như quan trọng thì lát nữa hẵng ."
Mạnh Dĩnh Đào thoáng liếc Cố Bắc Thần: "Chuyện quan trọng, thể hết trong một hai câu."
Cố Bắc Thần liếc đồng hồ đeo tay: "Vậy chiều trong phòng việc."
Mạnh Dĩnh Đào chặn đường Cố Bắc Thần, nhướn mày: "Chỉ là cảm thôi mà, cần quá như ? Nhân viên y tế của cả đại đội đặc chủng đều vây quanh vợ , thấy thỏa đáng ?" Dứt câu, cô liếc Cố Bắc Thần một cách khinh thường: "Thật sự Thái tử nhà họ Cố si tình đến đấy! Rốt cuộc là vì để đền ơn thấy thương hại cô hiện giờ sa sút ? Còn xem bên ngoài và cả quân đội đang đánh giá thế nào kìa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2011-chung-toi-la-dinh-menh-cua-nhau.html.]
Cố Bắc Thần cau mày: "Cô đủ ?" Giọng của bình tĩnh và trầm thấp, ai cách xa gần dỏng tai cùng lắm cũng chỉ thấy hai đang chuyện thôi.
Cố Bắc Thần càng bình tĩnh thản nhiên sống hòa thuận với cô , Mạnh Dĩnh Đào càng phát rồ và bóp c.h.ế.t Cố Bắc Thần, nhưng lắm lúc cô cảm thấy nên bóp c.h.ế.t An Noãn Noãn , một phụ nữ đáng ghét vô dụng, cứ thế lẳng lặng cướp đàn ông của cô .
Mạnh Dĩnh Đào hít thở sâu, cắn răng và nắm chặt tay, tiến gần Cố Bắc Thần một bước, ngẩng đầu trừng : "Cố Bắc Thần, em gì ?"
Cố Bắc Thần Mạnh Dĩnh Đào, khóe môi cong lên, vẫn y như công tử bột cà lơ phất phơ nhiệt huyết tuổi hai mươi mấy "Hừ~" Hừ lạnh một tiếng, : “Mạnh đại tiểu thư suốt ngày ngoài g.i.ế.c , thì còn thể gì nữa chứ."
Khí thế của Mạnh Dĩnh Đào thoáng chốc yếu , nhưng suy cho cùng cũng là con gái, thể sánh bằng kiểu đàn ông kiên cường như Cố Bắc Thần , viền mắt của cô bỗng chốc ngân ngấn nước mắt, ngay đó cô xoay đầu, hung ác : "Anh đợi đấy, sớm muộn gì em cũng g.i.ế.c An Noãn Noãn..."
Cố Bắc Thần xoa ấn đường, hồi mới : "Cô quả thực là thể lý, dám đụng đến một sợi tóc của cô , cô cứ thử ."
Cố Bắc Thần dứt lời, vòng qua Mạnh Dĩnh Đào về phía ký túc xá, để một câu: "Công việc, đến văn phòng tìm ."
Mạnh Dĩnh Đào nhanh chóng xoay , vươn đôi giày da đạp thẳng bắp chân của Cố Bắc Thần, khiến , hề đề phòng kêu lên một tiếng "A...", dừng tại chỗ nhúc nhích.
Bắp chân của Cố Bắc Thần như chuột rút khiến di chuyển , chỉ thể yên tại chỗ bình tĩnh cử động xương ống quyển, thử xem xương thương . Sức lực của Mạnh Dĩnh Đào, Cố Bắc Thần là hiểu rõ nhất, cô là nổi trội trong học viện quân sự từng giành chức vô địch quốc tế Tán Đả, bộ bản lĩnh thực sự kế thừa từ chân truyền của nhà họ Mạnh.