Có  , "... Dù  thì cũng   Mạnh giáo quan  thương  nghiêm trọng, bây giờ   tỉnh ,  bộ đội ngũ y tế bất cứ lúc nào cũng chờ lệnh, Cố quân trưởng tự  chăm sóc..." Câu cuối cùng  mang theo ý tứ hàm xúc mập mờ!
An Noãn Noãn  qua điềm nhiên như   chuyện gì  qua  bọn họ, nhưng vẫn  thấy rõ ràng chuyện bọn họ , tuy bọn họ  cố gắng đè thấp giọng , nhưng vẫn khiến cho An Noãn Noãn vô tình  thấy.
Vốn An Noãn Noãn  ý định đến sân tập của bọn họ xem một chút,  đến đây nhiều ngày như  nhưng hình như    đến sân lớn của bọn họ, ngoại trừ  thể  khoẻ, An Noãn Noãn còn lo lắng nếu    chỗ nào thì sẽ khiến cho Cố Bắc Thần mất mặt, nhưng bây giờ trong lòng hỗn tạp,   một chút tâm trạng nào.
Hoá  chuyện giữa Mạnh Dĩnh Đào và Cố Bắc Thần căn bản cũng   là bí mật gì, mà ngay cả gia đình của quân nhân bọn họ cũng .
Hoá  là Mạnh Dĩnh Đào xảy  chuyện,  tự  chăm sóc?
Cô thì ? Anh   cô  sốt ruột,  lo lắng ? Chẳng lẽ   quên cô vẫn luôn chờ  ?
Phòng điều trị đặc biệt, Mạnh Dĩnh Đào  thương nhiều nơi, trán  tổn thương, cánh tay trái gãy xương nhẹ,  mặt  chảy m.á.u vài chỗ.
Cố Bắc Thần đưa lưng về phía giường bệnh, hai tay khoanh  ngực,   cửa sổ, y tá ở  lưng đang xử lý vết thương và m.á.u ứ đọng  mặt Mạnh Dĩnh Đào, đột nhiên, Mạnh Dĩnh Đào ho thành tiếng, lông mi run rẩy vài cái, chậm rãi mở mắt.
"Mạnh giáo quan, ngài tỉnh  ?" Ý tá vui mừng kêu lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2061-chung-ta-tach-ra-di.html.]
Nghe tiếng, Cố Bắc Thần chậm rãi   , từng bước  đến giường bệnh,  y tá: "Tiểu Ngô, cô  ngoài  ."
Mắt của Mạnh Dĩnh Đào và Cố Bắc Thần   một lúc, Cố Bắc Thần  nhíu mày, giọng  lạnh như băng: "Có    cô phạm  bao nhiêu sai lầm  ?"
Mê Truyện Dịch
"Đương nhiên  rõ." Mạnh Dĩnh Đào cũng lạnh lùng đáp trả Cố Bắc Thần bốn chữ.
Cố Bắc Thần chỉ Mạnh Dĩnh Đào: "Sau khi sức khoẻ  hơn,  ba bản kiểm điểm, tự  cấm túc một tuần lễ. Người nhà của các thành viên  thương  kiện với  án, chính cô tự nghĩ cách đối phó! Chuyện  , mặc dù là bọn họ gây hấn , bọn họ phạm tội đáng c.h.ế.t nghìn , nhưng cô với tư cách là một quân nhân, ẩu đả với dân chúng địa phương, Mạnh Dĩnh Đào cô chờ xem, xử lý theo quân pháp là  thể thiếu."
Bởi vì Mạnh Dĩnh Đào  đánh cho nên khoé miệng sưng tấy,  chuyện   lưu loát như bình thường, ánh mắt lạnh lùng  chằm chằm Cố Bắc Thần : "Không cần  quan tâm, cứ tùy ý xử lý ,  nhất là để cho  đến  toà án quân sự,  tù mấy năm luôn thì càng ."
Cố Bắc Thần    Mạnh Dĩnh Đào chọc tức,  híp mắt,  nữa chỉ cô , thật lâu  mới : "Không   thì sớm cút , đừng khiến cho Mạnh tư lệnh mất mặt, khiến cho bộ đội đặc chủng mất mặt."
Mạnh Dĩnh Đào  nhíu mày: "Ai cần  lo,    là khiến  mất mặt."
Cố Bắc Thần đá mạnh một cước  cái ghế đến  giường bệnh của Mạnh Dĩnh Đào, đặt m.ô.n.g  xuống,  cô  quát: "Mạnh Dĩnh Đào, cô quả thật  thể  lý, vốn  nghĩ kĩ biện phát ứng phó với cấp  để bảo vệ cô, cô thì  , , Mạnh Dĩnh Đào, cô  kĩ cho  đây,  ,  cho  bảo vệ cô,   cửa , cấm túc, xử phạt, giáng chức, một cái cũng  thiếu." Cũng  tin là sẽ  trị  tật  đại tiểu thư của cô .
Cố Bắc Thần tức giận  khỏi phòng trị liệu, vẫn là mở một cuộc hội nghị cấp cao, sắp xếp một  trung gian hoà giải chuyện ẩu đả giữa Mạnh Dĩnh Đào và mấy  địa phương, rốt cuộc thì căn cứ đặt biệt của bọn họ và các thị trấn lân cận vẫn  mối quan hệ quân dân chặt chẽ, mấy   ẩu đả  cũng   là côn đồ lưu manh gì ghê gớm, chỉ là  ấm của trưởng trấn và cường hào.