An Noãn Noãn một chút yếu thế trừng mắt liếc một cái: "Sợ ? Em sợ ? Trái chỉ một em, chẳng lẽ sợ và Mạnh Dĩnh Đào cùng đem bán em ngoại thành , hừ."
Tay trái của Cố Bắc Thần vẫn cầm chắc tay lái, tay đưa tới, hung hăng xoa nhẹ lên ót của An Noãn Noãn: "Nhóc xa, chuyện gì liền tìm chuyện đúng ! Chờ đó, lát nữa đến đó , đêm nay lão tử c.h.ế.t em..."
An Noãn Noãn ý tứ trong lời của , cầm lấy tay , nghiêng , hai tay ôm c.h.ặ.t t.a.y của Cố Bắc Thần cúi miệng xuống cắn, tức giận đến cả gương mặt đều nóng lên.
Cố Bắc Thần như đang chăm chú lái xe, nhưng trong giọng rõ ràng là ý đùa giỡn: "Đừng câu dẫn lực chú ý của chồng em nữa."
An Noãn Noãn ném cách tay của Cố Bắc Thần , dựa cửa sổ xe giả chết, dù cho Cố Bắc Thần ở bên cạnh cái gì thì cô cũng đều tỏ vẻ quen .
Cố Bắc Thần lái xe quân đội đến một ngọn núi cách quân khu năm sáu dặm, lúc mới nửa bên mặt của An Noãn Noãn: "Đêm nay qua đêm ở núi, lời thì sẽ ném em cho bầy sói ăn."
An Noãn Noãn nhắm mắt đáp trả: "Yên tâm , sói cũng thèm thịt của em."
Cố Bắc Thần cầm áo khoác và mũ len ở ghế bao bọc An Noãn Noãn thật chặt chẽ, lúc mới kéo xuống xe.
Mặc dù mùa xuân se lạnh, nhưng núi cũng cảm giác lạnh hơn núi quá nhiều, nhiệt độ cũng quá khác biệt.
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn hoài nghi: "Đêm hôm khuya khoắt mà leo núi thì cũng chỉ Cố Bắc Thần mà thôi."
Cố Bắc Thần cũng tiếp lời cô, trực tiếp kéo cổ tay của An Noãn Noãn: "Đến đỉnh núi thì em sẽ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2072-khong-co-ai-lai-leo-nui-vao-ban-dem-ca.html.]
Bởi vì ngọn núi là địa bàn của doanh trại bọn họ, bình thường cũng dùng địa điểm huấn luyện, cho nên khắp nơi đều giẫm thành con đường mòn, leo lên núi cũng khó khăn gì.
Đến giữa sườn núi thì An Noãn Noãn chút nổi nữa, như cũng trong dự liệu của Cố Bắc Thần, trực tiếp xổm mặt cô: "Leo lên , cõng em."
An Noãn Noãn trợn trắng mắt: "Đêm hôm khuya khoắt mà leo núi, tối thui như lỡ cả hai đều lăn xuống thì ? Em thấy là thôi ." Nói xong, cô kéo tay của Cố Bắc Thần: "Được , ban ngày leo lên, bây giờ thì trở về !"
Cố Bắc Thần một tay kéo An Noãn Noãn lên lưng, bàn tay to lớn vỗ cô: "Nằm sấp là ."
An Noãn Noãn "A!" một tiếng, hốt hoảng : "Lỡ như lăn xuống thì ? Ban đêm tối thui thấy gì cả..."
Cố Bắc Thần cõng cô lưng vẫn an như đường bằng phẳng, nhéo nhéo thắt lưng của An Noãn Noãn: "Bản soái mang vác vật trọng lượng gấp ba gấp năm em để leo núi vượt sông, trọng lượng chỉ hai chữ của em thì tính là gì, sấp là , đừng lộn xộn. Nếu ban đêm mà đưa em leo núi thì khẳng định là cảnh để ngắm."
Đến đỉnh núi, An Noãn Noãn mới phát hiện quả nhiên là ngoài dự đoán.
Toàn bộ đỉnh núi là thung lũng rộng lớn, xung quanh là cây cối rậm rạp bao phủ, quanh thung lũng là các doanh trại một tầng, đèn đuốc sáng trưng, nơi cao xuống, quả thật đến cách nào hình dung .
Cố Bắc Thần thả An Noãn Noãn xuống, xoa nhẹ đầu cô: "Nhìn thấy ? Đây mới là tin đồn quân sự của chúng , địa bàn của Cố Bắc Thần là tiên cảnh bí mật của nhân gian."
Lúc âm thanh của khẩu hiện huấn luyện truyền đến, vang vọng khắp đỉnh núi.
An Noãn Noãn khung cảnh mắt cho kinh ngạc, cố ý nghiên đầu Cố Bắc Thần: "Cố soái, nơi sẽ chính là căn cứ huấn luyện bí mật trong truyền thuyết mà ngay cả một con chim cũng thể bay chứ?"