An Noãn Noãn vẫn còn đang nghĩ đến việc ngắt ít hoa mai đỏ, mai trắng và hoa dại   tên, nhưng khi Cố Bắc Thần lôi lên thuyền gỗ, phát hiện dường như tất cả đồ đạc trong lều đều   Vương Tranh mang lên thuyền .
An Noãn Noãn  lúc Vương Tranh   và kính cẩn gọi chị dâu, lời đến miệng   nghẹn .
Không thể  , cấp  hàng đầu của Cố Bắc Thần như Vương Tranh đúng là quá thần kỳ, chăm sóc họ quá chu đáo, rõ ràng còn vượt qua cả  vợ chính thức như cô.
Trước đây, cô và Văn Tinh Tinh và mấy  bạn  của họ suốt ngày  những   theo ông chủ ngưỡng mộ, cảm thấy họ chính là “đại vương” trong phim  trong truyền thuyết, nhưng từ  khi trở thành vợ của Cố Bắc Thần, các kiểu nhận thức đều   mới liên tục.
An Noãn Noãn  tất cả ở phía , tổng kết  với Cố Bắc Thần là, đây   là thái tử gia nhà họ Cố, đây là “đại vương” của ngọn núi  mới .
Anh  chỉ dặn dò một câu, mà   sắp xếp  thỏa như .
Không  rằng bộ não của chồng cô hoạt động một ngày nhanh gấp trăm nghìn   bình thường .
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần từ  khi gặp An Noãn Noãn mới bắt đầu lãng mạn như , bắt đầu “lo lắng vu vơ”.
Trước đó, trong mắt tất cả các binh sĩ,  nhà, bạn bè, Cố Bắc Thần chính là  huấn luyện quân sự điên rồ, đây cũng là biệt hiệu thứ N của Cố Bắc Thần.
Trên đường về, Cố Bắc Thần đều  Vương Tranh sắp xếp báo cáo công việc,  Vương Tranh đưa đến đang chèo thuyền, An Noãn Noãn   thể  chen ngang  chuyện công việc của Cố Bắc Thần, công việc của   thể chen ngang tùy tiện,  là tự do phát biểu, thảo luận ý kiến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-2141-gap-em-gai-em.html.]
Vì  nên cả quãng đường, An Noãn Noãn chỉ  theo đám hoa cỏ, chụp  nhiều phong cảnh,  chụp trộm mấy bức ảnh của các soái ca trong bộ đồng phục, nhưng đôi mắt đằng  gáy   nào đó  lườm, nên  chụp .
Sau khi họ trở về địa bàn căn cứ huấn luyện của Cố Bắc Thần,  đầu tiên An Noãn Noãn  ai đó độc ác bá đạo nhốt trong “căn phòng tối” ăn cơm, tắm rửa  quần áo, nếu   đến thì   phép bước  khỏi “căn phòng tối”.
An Noãn Noãn tắm rửa xong,  bộ quân phục màu xanh biển mà Cố Bắc Thần  chuẩn , trong lúc  ai đến, cô chầm chậm hưởng thụ bữa ăn sáng của .
Đột nhiên,  thấy tiếng khẩu hiệu như những cơn sóng thần từ ngọn núi bên ngoài, tiếp đó là những tiếng la hét vang vọng khắp thung lũng.
An Noãn Noãn đột nhiên nhớ đến, tối qua và lúc nãy  đường về, lời  của Cố Bắc Thần và Vương Tranh, chắc là   đang kiểm duyệt thành quả huấn luyện ở đây.
Hơn bảy giờ, Cố Bắc Thần  xong hết  việc, lúc  mới chính thức kéo An Noãn Noãn rời khỏi, hai  tự lái xe đến kí túc của Cố Bắc Thần để lấy đồ.
Trên đường, ai đó đang nghịch hoa cỏ,  giả vờ vô tình hỏi: “Này, chuyện của Mạnh Dĩnh Đào  nghiêm trọng lắm  chứ?”
Cố Bắc Thần chăm chú lái xe, mím chặt môi, dường như   ý định quan tâm đến sự vô vị của ai đó, nhưng lát , lúc An Noãn Noãn  mong chờ  mở lời  chuyện, thì  nào đó  bắt đầu   một cách thần kỳ: “Cơ bản thì  chuẩn   sai biệt lắm,  ảnh hưởng lớn đến quân đội, hình phạt mà huấn luyện viên Mạnh  chịu sẽ   thiếu cái nào.”
An Noãn Noãn  nghiêng sang Cố Bắc Thần,  nào đó   nhiều cảm xúc, chỉ chăm chú lái xe.
An Noãn Noãn chỉ  thể “ừ” một tiếng,  tiếp tục nghịch bó hoa,  rằng: “Không ảnh hưởng đến  là .”